Chương 12 - Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy

Ít đi vẻ lạnh lùng và cay nghiệt, khóe mắt và mũi đỏ ửng khiến hắn trông đáng thương.

Tự hỏi lòng mình, trong bốn năm đại học, tôi chưa bao giờ quên Chu Dư Mộ một ngày nào.

Nguyên do không còn là phản cảm khi nghe đến tên hắn, mà là do vết thương đã nhạt dần, hay là nỗi nhớ đã đậm hơn, giờ đây tôi đã có câu trả lời trong lòng.

Người gặp được khi còn trẻ quá mức kinh diễm, những người khác đều trở thành mây khói thoáng qua.

Nhưng chúng tôi lại trở mặt quá căng thẳng.

Thể diện của thiếu niên lớn hơn trời, tôi vẫn luôn cố chấp, không chịu giảng hòa.

Từ lần đầu tiên gặp mặt khi còn nhỏ, mọi chuyện đều là tôi chủ động.

Chẳng lẽ hắn làm sai chuyện gì thì tôi phải đi xin lỗi rồi giảng hòa sao?

Giờ nghĩ lại, đều là lòng tự trọng trẻ con của tôi gây nên.

Chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng khó khăn mà Chu Dư Mộ đã trải qua, trong lòng tôi lại đau nhói.

Tôi nghĩ, trông chờ một người có tâm lý vặn vẹo như Chu Dư Mộ chủ động thông suốt là không thể.

Dù sao tôi cũng đã chủ động nhiều lần như vậy rồi, cũng không kém lần này nữa chứ.

"Sở Triều?"

Chu Dư Mộ xoa xoa trán đứng dậy khỏi ghế sofa.

Nửa phút sau, sắc mặt hắn trở nên muôn màu muôn vẻ hơn cả bảng pha màu.

Tôi cười tủm tỉm ngồi trên ghế bên cạnh, bắt chước dáng vẻ của Chu Dư Mộ, bắt chéo chân.

Chu Dư Mộ ngẩng đầu nhìn tôi, vô thức mở miệng: "Đừng..."

Nói được một nửa, lại ngậm miệng.

Tôi hào phóng phất tay: "Không sao, nói tiếp đi!"

"Đừng bắt chéo chân, dễ bị vẹo cột sống."

???

Em bảo anh nói cái này à?

Nhưng tôi vẫn điều chỉnh lại tư thế chân, rồi giả vờ ho vài tiếng.

"Chu Dư Mộ, bây giờ em cho anh một cơ hội, anh xin lỗi em đi."

Chu Dư Mộ nghe vậy thì ngẩn ra.

Ngay sau đó, trong đôi mắt anh lóe lên một tia hy vọng và sự chân thành yếu ớt.

"Sở Triều..." Giọng hắn khàn khàn và khó hiểu vì say rượu.

Tôi cười gật đầu: "Có đây, em đang nghe đây."

"Xin... xin lỗi.

"Anh xin lỗi.”

"Anh xin lỗi..."

Chu Dự Mộc cúi đầu, dùng tay che mặt, giọng nói nghẹn ngào.

Tôi ôm anh, cảm nhận được cơ thể anh đang nhẹ nhàng run rẩy: "Được, em tha thứ cho anh.”

"Bây giờ đến lượt em."

"Xin lỗi anh, Chu Dư Mộ."

14

Lời còn chưa dứt, Chu Dư Mộ đã đột ngột ngẩng đầu lên.

Hắn mở to hai mắt, vẻ mặt đầy hoang mang: "... Tại sao? Tại sao lại xin lỗi anh."

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

"Xin lỗi, em đã không ở bên khi anh khó khăn nhất.”

"Xin lỗi, em đã nói sẽ ở bên anh nhưng vì sự yếu đuối và hèn nhát của mình mà bỏ rơi anh.”

"Xin lỗi, đã quên nói với anh rằng, em yêu anh.”

"Nhưng bây giờ em là một người trưởng thành hoàn chỉnh, khỏe mạnh, có lòng tự trọng, chín chắn và có đầy đủ năng lực hành vi dân sự.”

"Vì vậy, anh Dư Mộ đẹp trai như vậy, em có thể lấy anh ấy không?"

Chu Dư Mộ khóc nức nở trước mặt tôi.

"Không được." Hắn khàn giọng, buồn bã nói: "Phải là anh cầu hôn em chứ."

Tôi trợn mắt.

Thật là kiêu ngạo, say rượu vẫn vui hơn.

Xem ra cái video đó, tôi phải coi như bảo vật truyền gia rồi.

Hì hì, không biết Chu Dư Mộ sĩ diện đến chết khi nhìn thấy lịch sử đen tối khi say rượu của mình sẽ phản ứng như thế nào?

Tôi đưa tay định lấy điện thoại.

Nhưng lại phát hiện cánh tay bị dính chặt vào cổ Chu Dư Mộ.

Không phải chứ, lại nữa à?

Chu Dư Mộ cũng nhận ra có điều không ổn, ánh mắt hắn nhìn tôi đột nhiên trở nên thâm sâu.

"Vợ ơi, hôn hôn."

Hắn tiến lại gần, giọng điệu tủi thân lại mang theo sự dụ dỗ.

Tôi nghĩ, thôi được, vậy thì hôn.

Ngoại truyện

Ông Tơ liếc nhìn anh chàng tóc vàng mắt xanh chỉ quấn một mảnh vải trắng rách rưới, vẻ mặt không hài lòng.

Thần tình yêu Cupid đắc ý huýt sáo:

“Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, trong thời đại này, sự thẳng thắn là hữu ích nhất. Không tự dưng mà tôi đứng đầu về doanh số ở bên đó đâu nhé.”

Bà Nguyệt mặc sườn xám, trang nhã xinh đẹp nhưng lại đi giơ ngón giữa thân thiện.

"Vâng vâng vâng, anh thắng rồi. Nhưng anh có thể mặc quần áo tử tế của thời đại này không, đồ biến thái, đừng dựa vào danh nghĩa đến giao lưu học hỏi mà làm bừa!"

Cupid xoay một vòng dưới ánh trăng bạc, sau khi hạ cánh, hắn cực kỳ tự luyến liếc mắt đưa tình với bà Nguyệt.

"Theo cách nói của các người thì tôi được gọi là nhà từ thiện lớn đó, Bồ Tát nam."

"Cút đi!" Bà Nguyệt che mắt, bực bội gào thét điên cuồng.

Sang trang đọc tiếp truyện mới nha~