Chương 2 - Gãy Chân Nam Chính Và Những Tình Huống Dở Khóc Dở Cười
“Nếu anh còn cần giúp đỡ chuyện gì khác, tôi cũng sẽ làm hết sức mình để giúp anh.”
Tôi dõng dạc tuyên bố, rồi dứt khoát xoay người rời đi.
【Có cảm giác nữ phụ ác độc này cũng khá rạch ròi đúng sai đấy chứ, biết nam chính bị hãm hại là liền thay đổi thái độ ngay…】
【Là dân chuyên nhạc, tôi hiểu cảm giác của cô ấy ghê, mất đi cơ hội biểu diễn quan trọng mà không phát điên mới lạ…】
【Tống Vãn chắc cũng có nỗi khổ riêng nhỉ? Gia đình không ủng hộ múa, cô ấy cố gắng như vậy là để theo đuổi giấc mơ, thoát khỏi gông cùm mà…】
【Trời ơi, đúng kiểu tsundere điển hình! Bên ngoài cứng rắn, bên trong mềm lòng, đúng gu của tôi rồi đó!】
【Nữ tiểu thư kiêu ngạo × Sói con quật cường! Đây là gì? Ship ngay! Đây là gì? Ship ngay! Đây là gì? Ship ngay! Đây là gì? Ship ngay!】
Tôi nhìn đống bình luận như đang lột trần nội tâm giằng co của nam chính.
Rất tốt.
Chỉ cần lớp vỏ cứng rắn xuất hiện một vết nứt, phần còn lại chỉ là vấn đề lần theo manh mối mà thôi.
Mà thứ tôi giỏi nhất, chính là kiên nhẫn làm một kẻ săn mồi.
6
Vừa thong thả về đến nhà, mẹ tôi đã gọi tôi đi làm một buổi massage toàn thân.
Giữa làn hơi nước ấm áp màu trắng, tôi thư giãn thả lỏng toàn bộ cơ bắp để tâm trí trôi lơ lửng trong màn sương mịt mù.
Mẹ tôi – đang massage ngay bên cạnh – nghiêng đầu qua quan tâm hỏi:
“Tiểu Vãn, sao hôm nay về trễ vậy con? Mẹ thấy có một đôi giày ballet lụa đẹp lắm, đã mua để trong phòng con rồi đấy.”
Đúng vậy.
Hoàn toàn không có câu chuyện “tiểu thư bị ép gả, kiên trì theo đuổi giấc mơ đầy bi kịch” nào hết.
Bố mẹ tôi luôn toàn lực ủng hộ tôi, vì vậy, thứ gì tôi thích đều có thể có được giáo viên giỏi nhất và điều kiện tốt nhất để theo đuổi.
Dĩ nhiên, tôi không hề luyện tập cả ngày.
Tôi chỉ đến phòng múa sớm hơn một tiếng đồng hồ mà thôi.
Tôi thích cảm giác nắm quyền trong tay.
Tôi cần sức ảnh hưởng từ buổi diễn để trở thành người lãnh đạo trong học viện này.
Nhưng muốn thuần phục một chú sói con, trước hết phải đeo lên một chiếc mặt nạ.
Một đại tiểu thư kiêu hãnh và xinh đẹp, nhưng chỉ duy nhất trước mặt anh ta mới bộc lộ sự yếu mềm.
Không ai có thể cưỡng lại được sự tương phản như thế.
Chỉ trong vài câu nói, thái độ của Phó Vũ Bạch đã mềm hẳn đi.
Tôi nằm sấp trên giường massage, vừa giãn cơ vừa lười biếng đáp:
“Tối nay con chỉ làm chút chuyện thú vị thôi.”
Mẹ tôi giả vờ che mặt khóc lóc đầy khoa trương:
“Vãn Vãn lớn rồi, làm chuyện gì cũng giấu mẹ rồi sao!”
“Nhưng ba mẹ tin rằng con gái mà họ nuôi dạy sẽ có phán đoán và hành động của riêng mình.”
Tôi lặp lại lời mẹ đầy dư vị, tôi đương nhiên có phán đoán của riêng mình.
8
Hôm sau, tôi kéo nam chính bướng bỉnh đến bệnh viện tốt nhất gần đây.
Với tư cách là khách hàng VIP, tôi trực tiếp đưa anh ta đến gặp bác sĩ xương khớp giỏi nhất.
Bác sĩ trầm ngâm nhìn tấm phim chụp chấn thương, im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng:
“Thể trạng bệnh nhân vốn rất tốt, nhưng lần này vết gãy có liên quan đến bề mặt khớp. Dù có lành lại, vẫn có khả năng để lại di chứng.”
“Nếu hồi phục tốt thì không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng với cường độ luyện tập của vũ công chuyên nghiệp…”
Ông ấy không nói hết, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Ánh mắt Phó Vũ Bạch từ kỳ vọng chuyển sang ảm đạm, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia thù hận.
Giấc mơ trở thành vũ công đỉnh cao tan vỡ, hình ảnh bản thân vang danh thiên hạ để chữa bệnh cho em gái cũng ngày càng xa vời.
Tôi nhạy bén bắt được tín hiệu này và lập tức ra tay, không để nó có cơ hội bùng phát.
“Bác sĩ, không còn cách nào khác sao?”
“Không cần lo về chi phí, điều duy nhất chúng tôi cần chính là chữa khỏi cho anh ấy!”
Bình luận lại xuất hiện.
【Càng xem càng thấy hình như Tống Vãn cũng chân thành đấy chứ, cảm giác cô ấy thực sự làm mọi thứ có thể rồi?】
【Không phải đang diễn đấy chứ? Nếu là diễn thì tôi bái phục thật sự, có khi nên tranh luôn giải ảnh hậu đi?】
Tôi vừa lo lắng hỏi bác sĩ, vừa vững vàng đặt tay lên vai Phó Vũ Bạch, cố gắng cho anh ta một chút sự ủng hộ và động lực.
“Dựa theo chuyên môn của tôi, từ giờ anh ấy không thể luyện tập chuyên nghiệp cường độ cao nữa. Nhưng nếu muốn, các người có thể hỏi ý kiến bác sĩ khác.”
Cả tôi và Phó Vũ Bạch đều mang vẻ mặt nặng nề.
Nhưng trong lòng tôi lại lặng lẽ thở phào một hơi.
Rất tốt.
Dù tôi đã thay đổi cốt truyện bằng cách đưa anh ta đến bệnh viện, nhưng cốt lõi vẫn không đổi.
Nếu Phó Vũ Bạch chữa lành hoàn toàn, trở thành một vũ công huyền thoại, vậy sự tín nhiệm mà tôi vất vả xây dựng sẽ trở thành vô nghĩa.
Bởi vì tôi không cần sự ưu ái của một vũ công.
Thứ tôi muốn là sức mạnh của một ông trùm tài chính.
Tôi xứng đáng với mọi thứ tốt nhất, và tôi cũng nỗ lực giành lấy tất cả những gì tốt nhất.
Khao khát danh lợi không có gì đáng xấu hổ, vì ai cũng có quyền theo đuổi những gì họ cho là giá trị nhất.
Đó vừa là cách tôi báo đáp ba mẹ, vừa là chỗ dựa vững chắc cho chính cuộc đời tôi.
Nam chính bị thương, tôi sẵn sàng giúp đỡ anh ta hồi phục.
Nam chính lụn bại, tôi chân thành an ủi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hủy hoại anh ta để ngăn cản mối thù trong tương lai—đó là lựa chọn ngu xuẩn nhất.
Tôi muốn thay đổi ấn tượng của anh ta về mình, để trở thành trợ lực trên con đường thành công của anh ta.
Khiến anh ta khắc cốt ghi tâm, cả đời không thể quên tôi!
9
Tôi bảo bác sĩ ra ngoài, rồi ngồi xuống bên cạnh Phó Vũ Bạch.
Không hổ là nam chính, ngay cả khi đối mặt với tuyệt vọng, anh ta vẫn cứng rắn, không để lộ ra một tia yếu đuối nào.
Nhưng tôi chính là thích chinh phục những kẻ kiêu hãnh.
Bước đầu tiên—đục một lỗ trong trái tim anh ta.
Tôi nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa của anh ta ra sau tai, anh ta chìm trong suy nghĩ đến mức không hề ngăn cản tôi.
“Đôi khi… cho phép bản thân yếu đuối một chút cũng không sao.”
“Có thể anh không thể nhảy như trước nữa, nhưng vẫn có cách khác để kiếm tiền chữa bệnh cho em gái.”
Bước thứ hai—chắc chắn hóa sự căm hận của anh ta với Ninh Dã.
Giọng nói tôi mềm mại như ác quỷ đang cám dỗ, lặp đi lặp lại:
“Thủ phạm là Ninh Dã.”
“Hắn ta đã hãm hại anh, cũng lừa gạt tôi.”
Bước thứ ba—tinh tế gộp tôi và anh ta vào cùng một phe.
“Đợi đến khi anh vực dậy, chúng ta sẽ không tha cho hắn.”
Tôi cảm nhận được tầng phòng bị trong lòng anh ta dần lung lay.
【Cũng có lý đấy chứ? Tống Vãn cũng bị Ninh Dã gài bẫy mà, xét cho cùng thì tất cả là lỗi của nam phụ!】
【Tiểu thư kiêu ngạo cúi thấp cái đầu kiêu hãnh, dịu dàng nói chuyện với anh ấy… chết tiệt, sao lại đúng gu tôi như thế?!】
【Cái cách Tống Vãn từng bước dẫn dắt anh ta… nhìn chẳng khác nào một bậc thầy huấn luyện chó nhỏ vậy!】
Tôi đưa tay xoa nhẹ đầu anh ta, rồi khẽ đẩy đầu Phó Vũ Bạch tựa vào vai mình.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi sẽ không nhìn đâu.”
Một giọt nước mắt rơi xuống cổ tôi, nhưng anh ta không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ồ, thú vị đấy.
Nếu huấn luyện một con chó mà để nó mất hết ý chí, ánh mắt trống rỗng rồi bỏ cuộc, thì chứng tỏ trình độ còn quá kém.
Chó của bậc thầy huấn luyện sẽ chủ động tìm xích dắt về cho chủ, nếu không trói lại còn tỏ ra sốt ruột.