Chương 7 - Gặp Lại Nam Thần Lạnh Lùng
Không ngờ ở quầy thanh toán lại gặp hai người bạn học đó.
Họ hồ hởi chào hỏi tôi, thấy tôi đi một mình liền nhiệt tình rủ tôi đi ăn cùng.
Tôi từ chối: “Không được đâu, ở nhà còn có người đang đợi.”
Hai người nhìn nhau, mặt đầy vẻ hóng chuyện: “Ai thế?”
Dĩ nhiên là bố mẹ tôi.
Nhưng lúc đó tôi chỉ buột miệng nói đại, chưa kịp nghĩ ra lý do gì, đã bị hai người kéo tay lôi đến quán ăn gần đó.
Tôi đành gọi cho tài xế bảo về trước, rồi đi ăn cùng họ, ăn xong lại bị kéo đi chơi golf.
Tôi thật sự không hiểu vì sao hai cô gái trẻ lại muốn chơi golf.
Đến cái cửa sân golf nằm hướng nào tôi còn không biết nữa là.
20
Bước vào môi trường xa lạ, tôi hơi rụt rè, đi sau hai người bạn học, thấy họ rút thẻ thành viên ra rất thành thạo, dẫn tôi đi vào trong như đi chợ.
Sân golf khá đông người.
Tôi vừa nhìn liền thấy Tạ Viễn.
Sau đó là Tần Mặc.
Cuối cùng xác nhận: Tạ Viễn và Tần Mặc đang trò chuyện rất vui vẻ.
Cảnh tượng này… thật sự…
Thật sự rất khó để bình luận.
Ngoài Tạ Viễn và Tần Mặc, bên cạnh họ còn có Tân Vinh và mấy người tôi không quen.
Nhìn cách ăn mặc thì chắc đều là doanh nhân bản địa.
Nhóm người đó đứng ở vị trí rất bắt mắt, Tạ Viễn và Tần Mặc lại là kiểu thanh niên tài giỏi, diện mạo không thua gì minh tinh.
Tất nhiên thu hút không ít ánh nhìn tò mò.
Hai người bạn học đi cùng tôi cũng trông thấy bọn họ.
Họ biết Tần Mặc, hình như cũng biết vài vị ông chủ địa phương, nhưng lại không nhận ra Tạ Viễn.
Dù không nhận ra người, nhưng nhận ra thương hiệu quần áo anh mặc, nhận ra thư ký Tân đi theo phía sau, nhận ra cả chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tay anh.
Ban đầu chúng tôi không định chào hỏi, coi như là hai nhóm người lạ cùng đến chơi.
Ai ngờ Tạ Viễn lúc đó cũng ngẩng đầu, thấy chúng tôi ở phía xa.
Anh nhìn tôi hai lần, rồi bỗng mỉm cười.
Anh dịu dàng nói: “Lại đây.”
Hai người bạn học tôi ngơ ngác, chắc đang đoán xem anh đang gọi ai.
Tôi chậm rãi bước tới.
Anh chạm vào mặt tôi: “Lạnh thế, sao không mặc thêm áo?”
Nói rồi, anh cầm chiếc áo khoác bên cạnh khoác lên cho tôi.
Sau đó nắm lấy tay tôi, cười giới thiệu với mọi người: “Giới thiệu một chút, đây là vợ tôi – Đinh Thu Ý.”
Sắc mặt Tần Mặc lập tức trở nên rất khó coi.
Giới doanh nhân miệng ngọt như mía lùi, chắc còn chưa nhìn rõ mặt tôi đã bắt đầu khen.
Nào là có khí chất, nào là rất xứng đôi với Tạ Viễn.
Mỗi lời họ nói, sắc mặt Tần Mặc lại tối thêm một phần.
Không ai quan tâm tôi sống hay chết.
Dù tôi không quan tâm Tần Mặc nghĩ gì, nhưng cảnh gặp gỡ giữa bạn trai cũ và chồng hiện tại này thật khiến người ta ngại ngùng đến mức không biết giấu mặt đi đâu.
Mặt tôi nóng bừng, đang định nói gì đó thì nghe Tần Mặc lạnh giọng hỏi: “Tạ Viễn là chồng em?”
Tạ Viễn sững người, nhìn Tần Mặc rồi lại nhìn tôi.
Tôi gật đầu, lại nhìn sang Tạ Viễn nói: “Anh ấy chính là người mà em từng kể với anh… người đó.”
Tạ Viễn “Ừm?” một tiếng, nhíu mày nhìn Tần Mặc, ánh mắt từng ngưỡng mộ liền biến mất, thay vào đó là sự không hài lòng.
Anh buông tay tôi ra, nói: “Có thể nói chuyện riêng một lát không?”
Tần Mặc không từ chối, hai người cùng đi ra xa.
Còn lại một vòng người vây quanh tôi.
Hai bạn học kia càng đầy vẻ hóng chuyện.
“Cậu có phúc thật đấy! Tần Mặc đi rồi lại đến một soái ca khác, kiếp trước chắc cậu cứu cả dải ngân hà quá!”
“Tụi này còn tiếc cậu chia tay với Tần Mặc, hóa ra cậu gặp được người còn tốt hơn!”
“Rốt cuộc người đó là ai vậy? Là con lai à? Soái không chịu nổi!”
“Nếu tôi nhìn không nhầm thì mắt anh ấy màu xanh tóc đen, da trắng phát sáng luôn ấy! Đỉnh của đỉnh!”
Hai người ríu rít không ngừng, quyết đào bằng được gốc gác ba đời nhà Tạ Viễn từ tôi.
Tôi lo hai người họ đánh nhau, không còn tâm trí để trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Viễn.
Ngoài dự đoán, không ai ra tay cả. Tạ Viễn nói mấy câu rồi quay lại, còn Tần Mặc thì nhìn tôi đầy thất vọng, loạng choạng rời khỏi sân golf.
Thật ra, tôi chưa bao giờ hận Tần Mặc sâu sắc.
Suốt những năm qua từ nhỏ đến lớn, anh luôn đối tốt với tôi, chỉ có khoảng thời gian trước khi chia tay là tệ bạc.
Nhưng nếu đứng từ góc độ của anh, cũng có thể hiểu được.
Tôi chưa từng trách móc anh, cũng chưa từng ép buộc anh phải trở thành thánh nhân, không được rời bỏ tôi dù có chuyện gì.
Chỉ là, như người xưa vẫn nói: lời đã nói ra như nước đổ đi.
Tôi biết, ngày đó anh không cố ý nói tổn thương tôi. Sau này anh cũng hối hận. Nhưng tiếc thay, đời không có đường quay lại.
Tôi và Tần Mặc, có lẽ từ nay về sau nếu gặp lại cũng chỉ chào hỏi rồi đi, không làm bạn nổi nữa.
Tình cảm hai mươi năm cuối cùng hóa thành người dưng, chỉ còn biết thở dài: duyên mỏng, như người khách lạ tình cờ ngang qua đời nhau.
21
Trên đường từ sân golf về nhà, là Tạ Viễn lái xe.
Tôi ngồi ghế phụ.
Tôi như thường lệ hỏi anh vài câu chuyện chẳng đâu vào đâu mà anh lúc nào cũng sẵn lòng trả lời.
“Tạ Viễn, về nhà em ăn dưa hấu được không?”
“Dĩ nhiên là được.”
“Vậy em đọc sách của anh có được không?”
“Được chứ.”
“Vậy tối nay anh ôm em ngủ có được không?”
“Được.”
Sau câu “được” cuối cùng, chưa kịp để tôi hỏi tiếp, anh đã tự bật cười.
“Thu Thu, em đừng hỏi nữa, em biết rõ anh sẽ đồng ý tất cả mà.”
Tôi quay đầu nhìn anh, ánh đèn đường và biển hiệu đủ màu bên ngoài phản chiếu lên gương mặt anh, sáng tối đan xen, mơ hồ thành vệt sáng mờ nhạt.
Vẻ mặt anh đầy vui vẻ.