Chương 5 - Gặp Lại Bạn Trai Cũ Tại Bệnh Viện
16
Chờ Diêm Lạc và trợ lý dẫn Lục Dịch đi rồi.
Tôi bước tới bên cạnh anh ta.
Một người to cao như vậy, mắt lại đỏ hoe.
Anh ta dụi mặt, nghẹn ngào gọi tôi:
“Chị.”
Diêm Lạc là bạn nối khố của Lục Dịch.
Hai đứa lớn lên cùng nhau, thân như ruột thịt.
Tôi hỏi anh ta:
“Sao tự nhiên lại quay về?”
Diêm Lạc quệt đại mũi, nói:
“Chị đừng trách Lục Dịch.”
Đừng trách anh ta ngày xưa cố chấp đòi chia tay.
Cũng đừng trách hôm nay không nói tiếng nào mà tự dưng quay về.
Người ta nói đàn ông không dễ khóc.
Nhưng Diêm Lạc thì khóc như thằng ngốc vậy.
Gào khóc um sùm trong văn phòng của tôi, dọa mấy bệnh nhân chạy mất mấy người.
Tôi chịu hết nổi, đá anh ta một phát:
“Ra ngoài mà khóc, đừng làm phiền tôi làm việc!”
Diêm Lạc bĩu môi, cong mông trườn ra ngoài như lươn.
17
Đến năm giờ, cuối cùng tôi cũng tiễn được bệnh nhân cuối cùng rời đi.
Tôi bóp nhẹ giữa chân mày, tay đút trong áo blouse trắng.
Rồi đi thẳng sang khu nội trú để thăm Lục Dịch.
Bạn thân của anh ta đúng là có tiền.
Vung tay một cái là đặt cho anh ta phòng bệnh cao cấp nhất, tiện nghi nhất.
Nói là phòng bệnh, chứ chẳng khác gì phòng tổng thống.
Thậm chí còn có cả chuyên gia dinh dưỡng riêng lo ba bữa một ngày.
Thế mà anh ta ăn chẳng thấy ngon lành gì.
Mới ăn vài miếng đã bỏ thìa xuống.
Ngửa người ra sau, bật cười nhẹ rồi nói:
“Không ngon bằng cháo kê em nấu.”
Nghe anh ta nói vậy, tôi bật cười khẩy, nhớ lại nồi cháo năm xưa suýt khiến anh phải nhập viện:
“Thôi đi, trừ khi anh muốn chết.”
Chữ “chết” vừa thốt ra khỏi miệng, không khí lập tức trầm xuống.
Lục Dịch vẫn cười.
Nhưng trong ánh mắt xinh đẹp kia lại phủ lên một tầng mờ mịt, âm u.
Từ khi hai đứa gặp lại, cả tôi và anh ta đều ăn ý tránh nhắc đến một chữ — “chết”.
Vậy mà hôm nay, tôi lại lỡ miệng, nói ra như một câu đùa vô tình.
“Lục Dịch.”
Tôi bước đến gần.
Khẽ cúi người, dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên từng đường nét thanh tú trên gương mặt anh.
Tôi nói chắc nịch:
“Anh sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Lục Dịch đột nhiên siết chặt ngón tay tôi.
Anh kéo tay tôi lại gần môi, như muốn hôn lên đó trân trọng như xưa.
Nhưng lần này, anh do dự mãi vẫn không dám hạ môi xuống.
Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói:
“Em cũng vậy.”
Tôi ở lại phòng bệnh với anh thêm một lúc.
Giám sát anh uống thuốc.
Anh rất sợ đắng.
Vừa thấy mấy viên thuốc trắng, xanh vàng liền nhăn mặt chán ghét.
Diêm Lạc cầm ly nước, dỗ như dỗ trẻ con: “Anh ngoan đi, uống đi, lần này thôi.”
Nhưng nào có lần nào là “lần cuối”.
Lục Dịch nhíu mày, giọng đầy khó chịu: “Diêm Lạc, lần nào mày cũng nói câu này, định lừa ma à?”
Diêm Lạc cười hề hề: “Nếu anh không chịu uống, lần sau thật sự là tao chỉ còn biết dỗ ma thôi đó.”Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa.
Giật lấy nửa vốc thuốc, mạnh tay nhét vào miệng anh.
Anh không dám phản kháng.
Chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt xuống hết những viên đắng ấy.
Diêm Lạc giơ ngón cái về phía tôi, ngưỡng mộ nói: “Vẫn là chị giỏi nhất!”
Không phải giỏi.
Mà là Lục Dịch nghe lời tôi.
19
Sáng hôm sau, toàn bộ kết quả xét nghiệm của Lục Dịch đều có rồi.
Lý Trường Khoan đến tìm tôi.
Anh ấy đưa cho tôi một tờ giấy xét nghiệm.
Trên đó ghi rõ ràng bốn chữ —
Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối.
Anh hỏi tôi: “Em biết rồi sao?”
Tôi chỉ liếc một cái, rồi thu lại ánh nhìn, cười: “Biết chứ. Năm đó chính em là người đi lấy kết quả xét nghiệm cùng anh ấy.”
“Thanh Thanh…”
Có lẽ vì thấy tôi cười quá vô tư, Lý Trường Khoan hơi lo lắng gọi tên tôi.
Bỗng nhiên tôi thấy có chút buồn cười.
Nói chuyện về bạn trai cũ trước mặt người đang theo đuổi mình — đúng là trải nghiệm mới mẻ.
“Anh Khoan, anh về làm việc đi.”
Tôi không muốn nói thêm gì nữa, khẽ xua tay đuổi anh ấy.
Khi đứng dậy, đầu tôi choáng váng dữ dội.
Lý Trường Khoan nhanh chóng đỡ lấy tôi, cau mày càng chặt hơn.
Tôi vẫy tay với anh ấy: “Em không sao đâu.”
Trong đầu tôi ù ù, ong ong.
Cầm lấy cây bút mới phát hiện tay mình đang run lên từng hồi.
19
Có vẻ như những bước ngoặt lớn trong đời tôi đều xảy ra vào những mùa hè ve kêu râm ran.
Một buổi chiều bình thường.
Tôi lướt Douyin suốt nửa tiếng.
Xem liền mấy chục video về đồ ăn.
Tự dưng thèm kinh khủng.
Tôi chỉ vào món chân gà không xương vị chanh trong video, quay sang nhìn Lục Dịch:
“Em muốn ăn cái này.”
Nguyên liệu trong tủ lạnh đều có sẵn.
Lục Dịch xoa tay, chuẩn bị trổ tài nấu nướng.
“Bảo bối, đường trắng để ở đâu vậy?”
Giọng anh vang lên từ trong bếp.
Tôi không trả lời.
Ôm gối, mơ màng buồn ngủ.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn khiến tôi choàng tỉnh, hốt hoảng chạy vào bếp.
Thì thấy…
Lục Dịch — một người cao to như vậy — ngã gục thẳng xuống sàn nhà.
Chân gà chế biến xong rơi đầy xuống sàn.
“Lục Dịch!”
Tôi hoảng loạn, tay chân run rẩy, mất hết hồn vía.
Lắp bắp bấm điện thoại, gọi cấp cứu 115.
Sau khi kiểm tra, kết luận là — ung thư dạ dày.
Lúc nhìn thấy kết quả, tôi có cảm giác cả bầu trời sụp đổ.
Sao có thể chứ?
Lục Dịch còn chưa đầy hai mươi tuổi.
Một độ tuổi tươi đẹp như hoa nở.
Vậy mà anh lại bình tĩnh một cách lạ thường, như thể đã sớm chuẩn bị tâm lý từ lâu.
Tình trạng của anh rất nguy cấp, không thể chậm trễ.
Bác sĩ khuyên cần lập tức nhập viện, bắt đầu điều trị.
Đúng lúc tôi đang rối bời, không biết nên nói tin dữ này với anh ra sao cho nhẹ nhàng nhất, thì anh đột nhiên siết chặt vòng tay ôm lấy tôi.
Gương mặt tựa lên ngực tôi, lắng nghe nhịp tim, giọng đầy tiếc nuối:
“Đáng tiếc thật, hiếm lắm mới được nấu cho bảo bối một bữa, lại hỏng hết rồi.”
Tôi vuốt nhẹ lên mái tóc mềm của anh, ngực nghẹn lại, cổ họng đắng chát, chẳng biết phải mở miệng thế nào.
Một lúc lâu sau, anh nhẹ giọng dỗ dành tôi:
“Đừng để trong lòng, chuyện sớm muộn thôi mà.”
20
Nhà họ Lục thật sự rất bất hạnh.
Ung thư dạ dày là căn bệnh di truyền, đã theo dòng họ họ Lục nhiều đời.
Một gia tộc từng đông đúc, giờ gần như chẳng còn ai sống sót.
Ngày tôi gặp Lục Dịch, mẹ anh vừa mất.
Bố anh chiến đấu với ung thư mấy năm trời, cuối cùng vẫn không thắng nổi.
Mẹ anh không chịu nổi cú sốc, ôm bình tro cốt của chồng nhảy xuống sông.
Không cứu được.
Khi người ta còn đang xuýt xoa về một mối tình bi thương cảm động, thì Lục Dịch đã mất cả bố lẫn mẹ, chỉ còn lại một mình.
May nhờ mấy người thân lo hậu sự, anh mới tổ chức được đám tang cho bố mẹ.
Sau đó, anh lang thang vô định ngoài đường.
Cuối cùng ngồi co ro trên bậc thang trung tâm thương mại, thảm hại đến mức bị tôi “lượm” về nhà.
Tôi từng hỏi anh:
“Anh có trách họ không?”
Anh nói:
“Về tình cảm thì có, nhưng lý trí thì… anh tôn trọng lựa chọn của họ.”
Đấy, một người như Lục Dịch, tốt đến thế, vậy mà ông trời lại bạc đãi anh.
Không sao cả.
Hai đứa bọn tôi, hai kẻ chẳng có gì trong tay, vẫn có thể ôm lấy nhau mà sưởi ấm.
Tôi cùng anh chiến đấu với bệnh tật.
Nhưng cơ thể anh cứ như một cái rổ rách.
Mỗi nơi đều có vấn đề, vá chỗ này thì chỗ kia lại thủng.
Bác sĩ nói:
“Chỉ có thể kéo dài sự sống lâu nhất có thể.”
Tôi siết chặt xấp phiếu xét nghiệm dày cộm trong tay, toàn thân lạnh buốt.
Người thân cuối cùng của Lục Dịch – bà ngoại – đã bay từ Mỹ về.
Một cụ bà tóc bạc trắng, đeo kính lão, lúc nào cũng cười mỉm hiền từ.
Lần đầu gặp tôi, bà đã không tiếc lời khen:
“Cô bé xinh quá!”
Tôi đi chơi cùng bà cả một ngày, đến tối bà mới vào chuyện chính:
“Để bà đưa Lục Dịch đi nhé.”
Tôi hơi sững người.
Bà ngoại nói tiếp:
“Thanh Thanh, bà biết cháu là cô gái tốt, rất thương thằng nhỏ.
Nhưng cháu vẫn còn đang học mà.
Không nên vì nó mà lỡ dở tương lai.”
Đúng vậy, tôi vẫn đang học.
Học liên thông từ cử nhân lên thạc sĩ rồi tiến sĩ, tổng cộng mất tám năm.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cố chấp không chịu nhượng bộ:
“Không sao đâu, sẽ không ảnh hưởng gì cả.”
Bà ngoại bình tĩnh nói:
“Nếu còn hy vọng chữa khỏi, bà sẽ không bắt ép gì.
Nhưng cháu không thể phung phí cả tuổi thanh xuân vào một người không còn đường lui.”
Đọc tiếp