Chương 3 - Gán Nợ Với Thái Tử Gia

Từ xa đã thấy cửa nhà mở toang.

“Mẹ! Mẹ ơi mẹ…”

Giang Triều dựa vào khung cửa, hờ hững liếc về phía sau tôi.

“Chậm quá. Canh giải rượu tôi uống hết rồi.”

Trì Tự bước chậm rãi đến bên tôi.

“Cô ấy ở trên xe. Đi chậm một chút sẽ an toàn hơn.”

Sắc mặt Giang Triều lập tức tối sầm lại.

Đúng lúc đó, mẹ tôi lò dò từ phòng bước ra.

“Là Thanh Thanh về đấy à?”

Tôi vội đỡ lấy bà.

“Mẹ, mắt mẹ kém rồi, đừng nấu canh nữa.”

Mẹ tôi rút tay lại:

“Nói gì vậy, có phải nấu cho con đâu.”

Nói rồi, bà quay sang Giang Triều, nở nụ cười niềm nở:

“Tiểu Tự à, trong nồi vẫn còn đấy, để dì múc thêm bát nữa cho con.”

“Canh giải rượu dì nấu, đảm bảo con ngủ ngon một mạch, sáng mai dậy không nhức đầu tí nào.”

Câu đó vừa dứt, cả hành lang chìm vào im lặng khó xử.

Mẹ tôi không nhận ra gì bất thường, vẫn tiếp tục nói:

“À đúng rồi, chưa hỏi là ai tới chơi nhỉ? Là đồng nghiệp của Thanh Thanh à?”

“Mắt dì kém, tối đến chẳng nhìn thấy gì, mong thông cảm ha.”

Trì Tự bật cười khẽ, sải bước đến bên mẹ tôi.

“Dì Diệp, con ở đây ạ.”

Anh liếc nhìn Giang Triều:

“Người đang đứng cạnh dì chắc là đồng nghiệp của Thanh Thanh.”

Ngón tay Giang Triều siết chặt lấy khung cửa đến trắng bệch.

Cả người như sắp vỡ vụn.

Tôi lập tức chen vào giữa hai người, kéo mẹ tôi về phía mình.

“Không phải đồng nghiệp!”

Tôi nắm lấy tay Giang Triều.

“Mẹ, đây là bạn trai con—Giang Triều.”

Mẹ tôi ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp.

“Tiểu Giang à?”

“Muộn rồi, cảm ơn con đã đưa Thanh Thanh về.”

Bà bỗng trở nên xa cách.

“Khuya thế này rồi, cũng không tiện tiếp đãi, hay là con về trước nhé.”

Giang Triều đứng cứng đờ tại chỗ.

Thì ra sự tiếp đón nồng nhiệt khi nãy—

chỉ vì bà tưởng anh là Trì Tự?

Anh vò tóc, cố nuốt giận, gắng gượng giữ giọng bình thường:

“Dạ, con chào dì.”

Rồi quay sang tôi:

“Thanh Thanh, tiễn anh xuống.”

Tôi vừa định gật đầu thì mẹ tôi đột ngột ngăn lại:

“Hình như mẹ quên tắt bếp rồi, con vào xem giúp mẹ đi.”

Mặt Giang Triều dưới ánh đèn càng trắng bệch hơn.

Yết hầu trượt lên xuống, mắt nhìn tôi chằm chằm,

chờ câu trả lời.

Tôi nhắm mắt lại, không dám đối diện với ánh mắt ấy.

Quay người bước vào nhà.

Sau lưng, tôi nghe rõ tiếng Giang Triều chửi khẽ một câu:

“Mẹ nó.”

“Diệp Thanh Thanh, em giỏi lắm.”

Lên bếp kiểm tra thì đúng như dự đoán—lửa đã tắt từ lâu.

Tôi bật bếp lại, hâm nóng phần canh giải rượu còn sót.

Trong túi, điện thoại rung liên tục.

【Em không tiễn anh, anh không giận.】

【Thật đấy, đừng an ủi anh. Hôm nay anh đến bất ngờ, là anh không đúng.】

【Thanh mai trúc mã, mẹ em yên tâm hơn, anh hiểu.】

【Chỉ là bát canh giải rượu thôi mà, đắng nghét chẳng ngon gì, để tên họ Trì kia uống đi!】

【Thôi, không nói nữa, càng nói càng thấy mình nhỏ nhen.】


Chắc là không giận?

Không rõ Trì Tự nói gì với mẹ tôi.

Chỉ biết khi anh đứng dậy chuẩn bị rời đi thì đã là một tiếng sau.

Mẹ tôi gọi tôi ra tiễn.

“Nó ở ngay tầng dưới, tiễn gì chứ?”

Mặt Trì Tự cứng lại.

“Phải, tôi ở tầng dưới. Không cần tiễn đâu.”

Tôi thấy có gì đó sai sai.

Khi mẹ tôi lại định mở miệng, tôi không từ chối nữa.

Ra ngoài, Trì Tự vội giải thích:

“Nhà dưới để lâu chưa ở, còn bừa bộn, cần dọn dẹp.”

Anh nói vậy, tôi cũng không hỏi thêm.

Dù sao, chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

Tới dưới tầng, tôi mới phát hiện Giang Triều vẫn chưa rời đi.

Anh thấy tôi và Trì Tự cùng bước xuống,

nét mặt lập tức lạnh như băng.

Không nói một lời, anh ngồi vào xe.

Chiếc Bentley bạc rít gió lao đi trong màn đêm.

Điện thoại rung lên hai lần.

【Diệp Thanh Thanh, chưa thấy cảm nghĩ chín nghìn chữ thì đừng mơ anh nói thêm câu nào.】

【Lần này nếu anh cúi đầu trước, anh là chó!】

Từ ngày hôm đó,

Giang Triều không còn nhắn cho tôi lấy một tin,

cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Trì Tự thì lại như không hiểu lời người,

đuổi thế nào cũng không chịu đi.

Để hạn chế tiếp xúc với anh ta,

tôi nhờ hộ lý chăm sóc mẹ nhiều hơn.

Chín nghìn chữ cảm nghĩ còn chưa viết xong,

kế hoạch chuyên mục phỏng vấn tháng mới đã được gửi đến.

Ngoài những cái tên đã lên kế hoạch từ trước,

lại bất ngờ xuất hiện thêm một cái tên lẽ ra không nên có.

Tôi nhíu mày, mở WeChat của Giang Triều,

định nhắn hỏi xem việc phỏng vấn là do anh chủ động yêu cầu,

hay chỉ là cấp trên tự ý sắp xếp.

Trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng hôm đó chúng tôi cãi vã.

Gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, không biết nên mở lời thế nào,

cuối cùng chỉ gửi ba chữ:

【Anh bận không?】

Nhưng đúng như dự đoán, không có hồi âm.