Chương 16 - Gả Thay Hốt Vàng
Tiêu Cảnh Hành sắc mặt hơi trầm xuống, hắn vươn tay ôm lấy ta hỏi: "Thẩm Vạn Loan, nàng có thể cùng ta nói thêm mấy câu được không?"
“Điện Hạ.” Ta ngước mắt nhìn chàng ấy, “ Chàng từng hỏi ta muốn sống cuộc sống như thế nào, tại sao ta không nghĩ đến bản thân mình, hiện tại ta muốn sống vì chính mình.”
“Cái gì?” Tiêu Cảnh Hành sửng sốt, nắm tay ta chặt hơn một chút.
"Ta muốn đi, xin hãy để ta đi." Ta nhìn chàng ấy và nói một cách nghiêm túc.
“Loan Loan?" Tiêu Cảnh Hành nhìn ta, như muốn tìm ra sự bối rối trên nét mặt của ta, cuối cùng chàng ấy cũng hơi buông ra.
Ta vẫn nhìn chàng ấy, chàng ấy khàn giọng hỏi: “ Nàng có lưu luyến gì với ta không?”
“Ừ, nhưng đó chỉ là sự gắn bó thôi.”
Ở cùng nhau khoảng thời gian này, không thể nói là không có bất kỳ sự rung động nào, nhưng thế thì sao, ta và chàng ấy nhất định là hai người khác nhau, cuộc sống ở Bình Hoài Cung tuy tốt đẹp nhưng không phải là cuộc sống mà ta muốn.
Ta nhìn chàng ấy, không khỏi nhón chân lên hôn lên môi chàng ấy.
Tiêu Cảnh Hành, chàng và ta chỉ có thể đi xa đến thế thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của chàng ấy, ta đưa tay nhéo nhéo mặt chàng ấy, cười nói: "Tiêu Cảnh Hành, như này thật không giống chàng chút nào. Lúc trước ta đã nói rồi, chàng mạnh mẽ như mặt trời, không hề chán nản thất bại như vậy."
Tiêu Cảnh Hành ánh mắt lóe lên, ôm mặt ta hôn một cách vội vàng hung hãn, rất giống phong cách của chàng ấy.
Sau đó, chàng ấy ôm ta thật chặt, như muốn chà xát ta vào tận xương và máu.
Một lúc lâu sau, chàng ấy mới thấp giọng nói: “Thẩm Vạn Loan, ta nên để nàng đạt được điều nàng muốn.”
Ngày hôm sau, ta cầm thư và cùng Lý Thụ lên xe đi Lĩnh Châu.
Ta trở lại Lĩnh Châu không lâu, A Dực từ chức và quay lại gặp chúng ta, A Nương suy nghĩ vài ngày, thu dọn đồ đạc và đưa chúng ta đến LyDương.
Ly Dương là quê hương của a nương ta, trước đó gia đình nãi nãi ta làm ăn ở đây, nương ta rất quen thuộc nên ta và A Dực cùng nhau quay lại nghề cũ và bắt đầu buôn bán thuốc.
Sau một năm, mọi việc diễn ra suôn sẻ, nước da của nương ta cũng tốt hơn trước một chút so với ở Kinh thành.
Hôm đó ta đang làm thu ngân trong cửa hàng, nghe thấy mấy người công nhân chở dược liệu trò chuyện, họ nhắc đến điều gì đó: “Mấy hôm trước ta đang chở hàng và đi ngang qua Thịnh Kinh, hình như có một vị đại nhân lớn đã chết. Cả Thịnh Kinh được bao phủ bởi vải trắng. Thật là một cảnh tượng hoành tráng. Đừng đề cập đến việc ngươi bao nhiêu tuổi ”.
"Vị đại nhân nào? Hay là ta nên nói ngươi căn bản không biết gì? Đó là Bình Hoài Vương, nguyên là Chiến Thần tướng quân của nhà Tề chúng ta. Nhưng đó là điều đã được đoán trước rồi. Thái y trước đó đã kết luận rằng hắn sẽ không sống được đến hai mươi hai tuổi."
Tim ta đập thình thịch, bút không cầm vững được, ta loạng choạng tiến tới túm lấy hắn ta hỏi: “ Ngươi vừa nói ai đã chết?”
Người đàn ông bị ta làm cho sợ hãi, vội vàng đỡ ta lên và nói: "Cô bị sao vậy cô nương?"
“Ta hỏi ngươi vừa nói ai đã chết!” Ta hét lên với hắn ta.
"Bình... Bình Hoài Vương..."
Tiêu Cảnh Hành đã chết?
Ta không nghe được một lời nào hắn ta nói tiếp theo, ta chỉ cảm thấy máu trong người như chảy ngược, toàn thân ớn lạnh, những cảm xúc dồn nén bấy lâu trong lòng xé toạc lớp vỏ ngụy trang mà tuôn ra, đè nặng ta cho đến khi ta cảm thấy khó thở.
Ta bước ra ngoài một cách vô định.
Chàng ấy còn chưa giải trừ được độc dược tiên hoàng ban cho sao? Hay là tân hoàng đế không thể dung thứ một người biết quá nhiều bí mật như chàng ấy? Có quá nhiều câu hỏi đang chạy trong đầu ta.
Ta muốn đi tìm chàng ấy, nhưng chân ta yếu đến mức không thể bước qua ngưỡng cửa, ta giữ chặt cửa, ngồi xổm xuống một cách yếu ớt, không kìm được tiếng khóc.
"Thẩm Vạn Loan."
Đột nhiên trên đầu ta vang lên một giọng nói vừa lạ vừa quen, ta vội vàng ngẩng đầu nhìn thì thấy người mặc áo trắng đứng ngược sáng, dáng người cao gầy, nếu không phải Tiêu Cảnh Hành thì còn có thể là ai.
Tiêu Cảnh Hành bước tới bế ta lên, khàn giọng nói: “Thẩm Vạn Loan, ta để nàng đi vì ta muốn nàng được hạnh phúc.”
"Tiểu Cảnh Hành, chàng lại lừa dối ta!" Ta đẩy vai chàng ấy, cuối cùng không nhịn được mà ôm lấy chàng ấy.
Ta đưa chàng ấy về nhà, A Nương và A Dực nhìn thấy chàng ấy, lúc đầu đều rất sửng sốt, sau đó lại vui mừng không đứng dậy được, vội vàng chào hỏi.
A Dực hưng phấn ôm lấy chàng ấy không chịu buông ra, Tiêu Cảnh Hành chán ghét đẩy hắn ra nói: "Thẩm Thừa Dực, chuyện này tốt nhất nên để cho tỷ tỷ ngươi làm."
A Dực mỉm cười, ra vẻ hiểu biết gật đầu nói: "Đã hiểu, ta lập tức rời đi, không quấy rầy tỷ phu và tỷ tỷ nữa."
Ta trừng mắt nhìn hắn.
Tên xấu xa này, hắn dám đùa giỡn làm ta gặp rắc rối.
Nhìn thấy hắn rời đi, ta liền nhìn Tiêu Cảnh Hành và thấy chàng ấy đang tiến lại gần mình, ta hơi ngả người ra sau để tránh xa chàng ấy: “ Chàng còn chưa giải thích rõ ràng với ta mà.”
"Ta sẽ làm." Tiêu Cảnh Hành mỉm cười, bất đắc dĩ giơ tay lên, thành thật thú nhận: "Ta cùng tân hoàng đế đã thỏa thuận, sau khi bình định triều đình cho ta, hắn sẽ cho ta rời đi. Cho nên ta mới sẽ giả vờ cái chết của ta và trốn thoát ngay bây giờ."
“Nhưng, chàng biết rất nhiều bí mật của tân hoàng, thậm chí cả cựu hoàng đế…” Nhìn vào mắt ta, ta bỏ qua câu nói đó, “Sao hắn có thể để ngươi đi dễ dàng như vậy?”
"Vậy ta biết thì sao chứ?" Tiêu Cảnh Hành thản nhiên nhún vai, cười nói: "Tiên hoàng băng hà hắn cũng có mặt, ta tự tay giết tiên hoàng, tay hắn rất trong sạch, nhưng một khi mọi chuyện bị lộ ra, hắn cũng sẽ không có vẫn gì hết. Sẽ chỉ có ta là người nổi tiếng qua mọi thời đại.”
“ Loan Loan, ta biết nàng từ nhỏ đã biết quyền lực và lợi ích có thể làm người ta bối rối, cho nên nàng không thích những tranh chấp trong triều đình. Bây giờ ta chỉ là một kẻ nhàn rỗi, nàng có thể thu nhận ta được không?"
"Xem ra đối với chàng quả thực không có gì uy hiếp..." Ta khoanh tay nhìn chàng ấy một lúc, mím môi nén cười, giả vờ miễn cưỡng gật đầu nói: "Được, ta liền thu nhận chàng vậy. Chàngđúnglà may mắn đó, vừa mới tới đây liền cùng Lâm gia dính líu, thân phận con rể của lão chủ tiệm thuốc trẻ tuổi cũng thành của chàng.”
Tiêu Cảnh Hành cười lớn, bước tới ôm ta vào lòng: “ Vạn Loan, đừng để ta một mình nữa.”
“Ta biết.” Ta đáp lại với một nụ cười.
Ba tháng sau, ta và Tiêu Cảnh Hành lại tổ chức một hôn lễ đơn giản khác, không hoành tráng như hôn lễ ở Thịnh Kinh nhưng lại chứa đựng sự chân thành hiếm có nhất.
Buổi tối, bên ngoài bàn ăn âm thanh dần dần nhỏ đi, Tiêu Cảnh Hành đi vào giữa mọi người đang vui đùa, giơ khăn trùm đầu lên với nụ cười trên môi, nghe xong lời tốt lành liền không thương tiếc đuổi mọi người ra ngoài.
Chàng ấy bước tới chỗ ta, ngồi xuống, ôm mặt ta nhìn hồi lâu, khàn giọng nói: “Thẩm Vạn Loan, nàng đã bỏ bê ta một năm rồi, nàng phải đền bù đi.”
Sau đó ta mới nhận ra những lời đồn thổi về việc gầy yếu bệnh tật đều là nhảm nhí, nếu thể chất của chàng ấy yếu đuối thì trên đời chắc không còn người mạnh mẽ nữa.
Ta vật lộn với chàng ấy tới tận nửa đêm, đến khi mệt đến mức không cử động được một ngón tay thì chàng ấy mới ôm ta nghỉ ngơi.
“Điện Hạ.” Ta ngước mắt nhìn chàng ấy, “ Chàng từng hỏi ta muốn sống cuộc sống như thế nào, tại sao ta không nghĩ đến bản thân mình, hiện tại ta muốn sống vì chính mình.”
“Cái gì?” Tiêu Cảnh Hành sửng sốt, nắm tay ta chặt hơn một chút.
"Ta muốn đi, xin hãy để ta đi." Ta nhìn chàng ấy và nói một cách nghiêm túc.
“Loan Loan?" Tiêu Cảnh Hành nhìn ta, như muốn tìm ra sự bối rối trên nét mặt của ta, cuối cùng chàng ấy cũng hơi buông ra.
Ta vẫn nhìn chàng ấy, chàng ấy khàn giọng hỏi: “ Nàng có lưu luyến gì với ta không?”
“Ừ, nhưng đó chỉ là sự gắn bó thôi.”
Ở cùng nhau khoảng thời gian này, không thể nói là không có bất kỳ sự rung động nào, nhưng thế thì sao, ta và chàng ấy nhất định là hai người khác nhau, cuộc sống ở Bình Hoài Cung tuy tốt đẹp nhưng không phải là cuộc sống mà ta muốn.
Ta nhìn chàng ấy, không khỏi nhón chân lên hôn lên môi chàng ấy.
Tiêu Cảnh Hành, chàng và ta chỉ có thể đi xa đến thế thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của chàng ấy, ta đưa tay nhéo nhéo mặt chàng ấy, cười nói: "Tiêu Cảnh Hành, như này thật không giống chàng chút nào. Lúc trước ta đã nói rồi, chàng mạnh mẽ như mặt trời, không hề chán nản thất bại như vậy."
Tiêu Cảnh Hành ánh mắt lóe lên, ôm mặt ta hôn một cách vội vàng hung hãn, rất giống phong cách của chàng ấy.
Sau đó, chàng ấy ôm ta thật chặt, như muốn chà xát ta vào tận xương và máu.
Một lúc lâu sau, chàng ấy mới thấp giọng nói: “Thẩm Vạn Loan, ta nên để nàng đạt được điều nàng muốn.”
Ngày hôm sau, ta cầm thư và cùng Lý Thụ lên xe đi Lĩnh Châu.
Ta trở lại Lĩnh Châu không lâu, A Dực từ chức và quay lại gặp chúng ta, A Nương suy nghĩ vài ngày, thu dọn đồ đạc và đưa chúng ta đến LyDương.
Ly Dương là quê hương của a nương ta, trước đó gia đình nãi nãi ta làm ăn ở đây, nương ta rất quen thuộc nên ta và A Dực cùng nhau quay lại nghề cũ và bắt đầu buôn bán thuốc.
Sau một năm, mọi việc diễn ra suôn sẻ, nước da của nương ta cũng tốt hơn trước một chút so với ở Kinh thành.
Hôm đó ta đang làm thu ngân trong cửa hàng, nghe thấy mấy người công nhân chở dược liệu trò chuyện, họ nhắc đến điều gì đó: “Mấy hôm trước ta đang chở hàng và đi ngang qua Thịnh Kinh, hình như có một vị đại nhân lớn đã chết. Cả Thịnh Kinh được bao phủ bởi vải trắng. Thật là một cảnh tượng hoành tráng. Đừng đề cập đến việc ngươi bao nhiêu tuổi ”.
"Vị đại nhân nào? Hay là ta nên nói ngươi căn bản không biết gì? Đó là Bình Hoài Vương, nguyên là Chiến Thần tướng quân của nhà Tề chúng ta. Nhưng đó là điều đã được đoán trước rồi. Thái y trước đó đã kết luận rằng hắn sẽ không sống được đến hai mươi hai tuổi."
Tim ta đập thình thịch, bút không cầm vững được, ta loạng choạng tiến tới túm lấy hắn ta hỏi: “ Ngươi vừa nói ai đã chết?”
Người đàn ông bị ta làm cho sợ hãi, vội vàng đỡ ta lên và nói: "Cô bị sao vậy cô nương?"
“Ta hỏi ngươi vừa nói ai đã chết!” Ta hét lên với hắn ta.
"Bình... Bình Hoài Vương..."
Tiêu Cảnh Hành đã chết?
Ta không nghe được một lời nào hắn ta nói tiếp theo, ta chỉ cảm thấy máu trong người như chảy ngược, toàn thân ớn lạnh, những cảm xúc dồn nén bấy lâu trong lòng xé toạc lớp vỏ ngụy trang mà tuôn ra, đè nặng ta cho đến khi ta cảm thấy khó thở.
Ta bước ra ngoài một cách vô định.
Chàng ấy còn chưa giải trừ được độc dược tiên hoàng ban cho sao? Hay là tân hoàng đế không thể dung thứ một người biết quá nhiều bí mật như chàng ấy? Có quá nhiều câu hỏi đang chạy trong đầu ta.
Ta muốn đi tìm chàng ấy, nhưng chân ta yếu đến mức không thể bước qua ngưỡng cửa, ta giữ chặt cửa, ngồi xổm xuống một cách yếu ớt, không kìm được tiếng khóc.
"Thẩm Vạn Loan."
Đột nhiên trên đầu ta vang lên một giọng nói vừa lạ vừa quen, ta vội vàng ngẩng đầu nhìn thì thấy người mặc áo trắng đứng ngược sáng, dáng người cao gầy, nếu không phải Tiêu Cảnh Hành thì còn có thể là ai.
Tiêu Cảnh Hành bước tới bế ta lên, khàn giọng nói: “Thẩm Vạn Loan, ta để nàng đi vì ta muốn nàng được hạnh phúc.”
"Tiểu Cảnh Hành, chàng lại lừa dối ta!" Ta đẩy vai chàng ấy, cuối cùng không nhịn được mà ôm lấy chàng ấy.
Ta đưa chàng ấy về nhà, A Nương và A Dực nhìn thấy chàng ấy, lúc đầu đều rất sửng sốt, sau đó lại vui mừng không đứng dậy được, vội vàng chào hỏi.
A Dực hưng phấn ôm lấy chàng ấy không chịu buông ra, Tiêu Cảnh Hành chán ghét đẩy hắn ra nói: "Thẩm Thừa Dực, chuyện này tốt nhất nên để cho tỷ tỷ ngươi làm."
A Dực mỉm cười, ra vẻ hiểu biết gật đầu nói: "Đã hiểu, ta lập tức rời đi, không quấy rầy tỷ phu và tỷ tỷ nữa."
Ta trừng mắt nhìn hắn.
Tên xấu xa này, hắn dám đùa giỡn làm ta gặp rắc rối.
Nhìn thấy hắn rời đi, ta liền nhìn Tiêu Cảnh Hành và thấy chàng ấy đang tiến lại gần mình, ta hơi ngả người ra sau để tránh xa chàng ấy: “ Chàng còn chưa giải thích rõ ràng với ta mà.”
"Ta sẽ làm." Tiêu Cảnh Hành mỉm cười, bất đắc dĩ giơ tay lên, thành thật thú nhận: "Ta cùng tân hoàng đế đã thỏa thuận, sau khi bình định triều đình cho ta, hắn sẽ cho ta rời đi. Cho nên ta mới sẽ giả vờ cái chết của ta và trốn thoát ngay bây giờ."
“Nhưng, chàng biết rất nhiều bí mật của tân hoàng, thậm chí cả cựu hoàng đế…” Nhìn vào mắt ta, ta bỏ qua câu nói đó, “Sao hắn có thể để ngươi đi dễ dàng như vậy?”
"Vậy ta biết thì sao chứ?" Tiêu Cảnh Hành thản nhiên nhún vai, cười nói: "Tiên hoàng băng hà hắn cũng có mặt, ta tự tay giết tiên hoàng, tay hắn rất trong sạch, nhưng một khi mọi chuyện bị lộ ra, hắn cũng sẽ không có vẫn gì hết. Sẽ chỉ có ta là người nổi tiếng qua mọi thời đại.”
“ Loan Loan, ta biết nàng từ nhỏ đã biết quyền lực và lợi ích có thể làm người ta bối rối, cho nên nàng không thích những tranh chấp trong triều đình. Bây giờ ta chỉ là một kẻ nhàn rỗi, nàng có thể thu nhận ta được không?"
"Xem ra đối với chàng quả thực không có gì uy hiếp..." Ta khoanh tay nhìn chàng ấy một lúc, mím môi nén cười, giả vờ miễn cưỡng gật đầu nói: "Được, ta liền thu nhận chàng vậy. Chàngđúnglà may mắn đó, vừa mới tới đây liền cùng Lâm gia dính líu, thân phận con rể của lão chủ tiệm thuốc trẻ tuổi cũng thành của chàng.”
Tiêu Cảnh Hành cười lớn, bước tới ôm ta vào lòng: “ Vạn Loan, đừng để ta một mình nữa.”
“Ta biết.” Ta đáp lại với một nụ cười.
Ba tháng sau, ta và Tiêu Cảnh Hành lại tổ chức một hôn lễ đơn giản khác, không hoành tráng như hôn lễ ở Thịnh Kinh nhưng lại chứa đựng sự chân thành hiếm có nhất.
Buổi tối, bên ngoài bàn ăn âm thanh dần dần nhỏ đi, Tiêu Cảnh Hành đi vào giữa mọi người đang vui đùa, giơ khăn trùm đầu lên với nụ cười trên môi, nghe xong lời tốt lành liền không thương tiếc đuổi mọi người ra ngoài.
Chàng ấy bước tới chỗ ta, ngồi xuống, ôm mặt ta nhìn hồi lâu, khàn giọng nói: “Thẩm Vạn Loan, nàng đã bỏ bê ta một năm rồi, nàng phải đền bù đi.”
Sau đó ta mới nhận ra những lời đồn thổi về việc gầy yếu bệnh tật đều là nhảm nhí, nếu thể chất của chàng ấy yếu đuối thì trên đời chắc không còn người mạnh mẽ nữa.
Ta vật lộn với chàng ấy tới tận nửa đêm, đến khi mệt đến mức không cử động được một ngón tay thì chàng ấy mới ôm ta nghỉ ngơi.