Chương 9 - Gà Sắt và Tiểu Vương Gia Phá Gia Chi Tử
9
Hắn gào lên, hoảng loạn như kẻ mất trí.
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
“Là hay không, không do ngươi định đoạt.”
“Người đâu!” — ta cao giọng ra lệnh.
“Lập tức phái người tới Kinh Triệu phủ báo quan!”
“Cứ nói: Tĩnh vương phủ phát hiện mạch bạc vô chủ sát biệt viện hoàng gia, lo sợ có kẻ dòm ngó, đặc biệt trình báo quan phủ tới phong tỏa hiện trường, khẩn cấp tấu trình triều đình!”
m thanh của ta vang vọng trong thung lũng núi hoang như tiếng chuông trống giữa điện vàng.
Người nhà họ Lý hoàn toàn tuyệt vọng.
Báo quan ư?
Một khi đã báo quan, thì chẳng thể che giấu được nữa.
Tội danh tư khai mỏ bạc — ai gánh cũng là tội chết.
“Không! Không được báo quan!” — tên quản sự nhào tới, bò lăn bò trườn để ngăn lại.
Nhưng đã quá muộn.
Người của Tiêu Quân đã cưỡi khoái mã rời đi từ lâu, thẳng hướng kinh thành.
“Lâm Vãn Ý! Ngươi giăng bẫy chúng ta!”
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, chỉ tay vào ta, mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi.
Ta khẽ cười.
“Giờ mới nhận ra sao? Quá muộn rồi.”
Tin tức truyền về kinh sư, cả triều đình chấn động.
Lý quý phi nghe tin trong cung, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, trước mặt bà ta là gương mặt lạnh lùng của Hoàng thượng — và một đạo thánh chỉ phế truất.
Tội tư khai mỏ bạc, chứng cứ rõ ràng như ban ngày.
Cộng thêm chứng cứ giao dịch bất minh giữa thương hội nhà họ Lý và Tĩnh vương phủ, do ta cung cấp.
Lý quý phi cãi cũng không nổi một câu.
Hoàng thượng nể tình xưa, không truy đến tội tru di cửu tộc.
Nhưng tội chết miễn, tội sống khó thoát.
Lý quý phi bị phế thành thứ dân, đày vào lãnh cung.
Lý Duệ bị tước bỏ tước vị, đày biên ải ba ngàn dặm.
Nhà họ Lý — hoàn toàn diệt vong.
Còn Tĩnh vương phủ chúng ta, vì “tình cờ phát hiện” và báo cáo kịp thời mạch bạc,
nên không những lấy lại được phủ đệ đã thế chấp, mà còn được triều đình ban thưởng trọng hậu.
Hoàng thượng long tâm đại duyệt, một nét bút ban xuống —
mạch bạc ấy, chính thức trở thành phong địa của Tĩnh vương phủ.
Một ván cược lớn, ta chẳng những không bị đuổi khỏi vương phủ,
mà còn vì vương phủ, giành về được một ngọn núi bạc.
Không, là cả một kho bạc trời ban.
Cả kinh thành đều ngẩn ngơ như hóa đá.
Những kẻ từng đặt cược trong các sòng cá độ, nay lỗ vốn tan tành, khóc trời kêu đất.
Kẻ từng chê cười ta, nay gặp mặt đều phải tránh đường mà đi.
Biệt danh “con gà sắt” không ai còn dám nhắc đến.
Bọn họ ban cho ta một danh xưng mới:
“Ngọc Toán Bàn”.
Nói rằng đôi tay ta có thể biến đá thành vàng.
Ta chẳng màng đến những lời đồn đó.
Thứ ta thật sự quan tâm, chính là tấm bản đồ thăm dò mạch bạc đang nằm trong tay.
Ngắm nhìn con số trữ lượng được ghi rõ trên đó, ta cười đến mức không khép miệng nổi.
Lần này… quả thực phát tài rồi.
Tiêu Quân đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ si mê tài bảo của ta, trong mắt tràn đầy yêu chiều cùng bất lực.
“Giờ thì nàng đã hài lòng chưa?”
“Chưa.” — ta lắc đầu.
“Hả?” — hắn ngơ ngác.
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Mỏ bạc này… mới chỉ là bắt đầu.”
“Điều thiếp muốn, là khiến Tĩnh vương phủ trở thành vương phủ phú quý nhất toàn Đại Tĩnh.”
“Không ai sánh kịp.”
Trong mắt ta, ánh lên tia sáng còn rực hơn ánh ngân.
Tiêu Quân nhìn ta như thế, chẳng những không sợ, mà còn bật cười thành tiếng.
Hắn vươn tay, kéo ta vào lòng, ôm chặt.
“Được.”
“Vương phi của ta, nàng nói sao, chính là như vậy.”
Sau khi họ Lý sụp đổ, một khoảng trống quyền lực và thương nghiệp khổng lồ liền xuất hiện.
Ta không hề do dự, với tốc độ nhanh nhất, thu nhận toàn bộ tài nguyên bị bỏ trống.
Ta dùng mẻ bạc đầu tiên từ mỏ mới khai thác, thu mua toàn bộ sản nghiệp và cửa hàng lỗ vốn của họ Lý.
Trong mắt người ngoài, ta chỉ đang “gom đồ bỏ đi”.
Họ đâu biết, những món “phế phẩm” đó, trong tay ta sẽ biến thành gà đẻ trứng vàng.
Ta cải tổ toàn bộ phương thức quản lý thương điếm, đưa vào tư tưởng kinh doanh mới mẻ.
Ta để những thương nhân mà Tiêu Quân từng âm thầm nâng đỡ, bước ra ánh sáng, trở thành chưởng quầy của từng cơ nghiệp.
Ta dạy họ cách khống chế chi phí, cách phân tích thị trường, cách tạo ra lợi nhuận.
Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, những cửa hiệu suýt phá sản đã lần lượt chuyển lỗ thành lãi.
Nửa năm sau, sản nghiệp dưới danh nghĩa Tĩnh vương phủ trải dài khắp kinh thành.
Hiệu vải, tửu lâu, trà quán, tiền trang…
Chúng ta trở thành “hào thương” lớn nhất nơi đô hội.
Kho bạc vương phủ, mỗi ngày một chất cao hơn.
Quản gia nhìn sổ nhập kho, cười đến độ miệng không ngậm lại nổi, bước đi cũng phấp phới như có gió nâng.
Tiêu Quân cũng chẳng còn là tên phá gia chỉ biết tiêu tiền thuở trước.
Hắn theo ta học xem sổ sách, học quản lý tài sản.
Dù hắn không có thiên phú thương trường như ta, nhưng có mắt nhìn người, hiểu lòng người.