Chương 6 - Gà Sắt và Tiểu Vương Gia Phá Gia Chi Tử

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Cuối cùng bà ta cũng không nhịn được, lật bài ngửa.

Ta khẽ mỉm cười, nhìn bà ta.

“Quý phi nương nương nói vậy là oan cho thần tức rồi.”

“Mua bán công khai, giá cao thì được, sao lại bảo là người của ta?”

“Hừ, thật hay giả, thử sẽ biết.”

Lý quý phi liếc mắt ra hiệu cho Lý Duệ.

Hắn lập tức hiểu ý, giơ bảng giá lên.

“Một vạn linh một lượng.”

Lại là chiêu trò tăng giá đáng ghét như cũ.

Thế nhưng lần này, đám thương nhân bí ẩn kia lại hoàn toàn im lặng.

Khắp đại sảnh chìm trong tĩnh lặng.

Lý Duệ nhìn ta đắc ý, ánh mắt như muốn nói: thấy chưa? Đám người của ngươi lần này không dám theo nữa rồi.

Nụ cười trên mặt ta lại càng thêm rạng rỡ.

“Lý công tử ra giá một vạn linh một lượng, còn ai muốn trả giá cao hơn không?”

“Một vạn linh một lượng, lần một.”

“Một vạn linh một lượng, lần hai.”

“Một vạn linh một lượng… thành giao!”

Ta nện mạnh chiếc búa xuống bàn.

“Chúc mừng Lý công tử, đã dùng cái giá ‘trên trời’ một vạn linh một lượng, đoạt được khối ngọc quý này!”

Hai chữ “trên trời”, ta cố ý nhấn mạnh từng tiếng.

Nụ cười trên môi Lý Duệ cứng lại như bị đông cứng trong sương giá.

Hắn… hắn vốn không định mua!

“Mẫu phi…” — Lý Duệ hoảng hốt, vội vàng nhìn sang cầu cứu Lý quý phi.

Sắc mặt Lý quý phi đen như mực, tựa hồ có thể vắt ra nước.

Bà ta trừng trừng nhìn ta, ánh mắt như muốn khoét thủng thân thể ta hai lỗ.

Bà ta chưa từng ngờ tới, ta lại dám đi nước cờ chẳng theo lẽ thường như vậy.

Bà cho rằng ta sẽ để “kẻ diễn trò” tiếp tục nâng giá, để rồi bà lật mặt bóc trần trước thiên hạ.

Nhưng ta không làm vậy.

Ta thuận thế mà hành, trực tiếp đem củ khoai nóng bỏng tay kia ném ngược lại cho chính họ.

“Thế nào? Lý công tử định quỵt sao?” — ta giả vờ kinh ngạc hỏi.

“Trước mặt bao nhiêu nhân vật tai mắt trong kinh thành, đường đường là công tử của quý phi nương nương…”

“Chẳng lẽ đến một vạn lượng nhỏ nhoi cũng không trả nổi?”

Suýt nữa ta buột miệng gọi thẳng “Lý quý phi”, nhưng chỉ một câu nửa chừng, hiệu quả đã đủ.

Xung quanh bắt đầu râm ran bàn tán.

“Phải đó, con trai quý phi mà nuốt lời thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Nếu chuyện này truyền ra, mặt mũi nhà họ Lý để đâu cho hết?”

Lồng ngực Lý quý phi phập phồng kịch liệt, giận đến mức tưởng như muốn nổ tung,

nhưng giữa muôn trùng ánh mắt dòm ngó, bà ta không thể phát tác.

Chỉ có thể nghiến răng nuốt xuống cục tức, cười chẳng nổi, khóc không xong.

“Ai nói chúng ta quỵt nợ!” — bà ta nghiến chặt hàm, tháo xuống chiếc vòng ngọc phỉ thúy nước sắc thượng hạng từ tay.

“Đây là vòng tay Thánh thượng ban, giá trị liên thành, ta tạm đặt ở đây, ngày mai sẽ cho người đưa bạc tới chuộc!”

Ta tươi cười như hoa, hai tay tiếp lấy:

“Quý phi nương nương quả nhiên sảng khoái!”

“Người đâu, bọc khối ngọc lại, đưa cho Lý công tử!”

Lý Duệ cầm lấy khối ngọc vừa mất hơn vạn lượng để mua, mặt xanh như tàu lá, như thể vừa nuốt sống một con ruồi.

Một buổi đấu giá, chẳng những ta không lỗ, mà còn kiếm được món lời to lớn.

Toàn bộ số bạc mà mấy thương nhân bí ẩn kia trả, hôm sau đều được gửi tới vương phủ đầy đủ.

Cộng thêm một vạn lượng từ quý phi nương nương.

Lần đầu tiên, trong tay ta có được nguồn tài chính dư dả đến thế.

Tiêu Quân nhìn đống ngân phiếu chất cao như núi trên bàn, ánh mắt sáng rực.

“Lâm Vãn Ý, ngươi… thật lợi hại!”

“Những thương nhân kia… là ngươi tìm tới sao?”

Ta khẽ lắc đầu.

“Không phải ta tìm.”

“Là do chính ngươi.”

Tiêu Quân ngẩn người: “Ta?”

Ta cầm lên một tờ ngân phiếu, chỉ vào một ký hiệu mờ nơi mép giấy.

“Ta đã tra sổ sách trong phủ. Phát hiện mỗi năm ngươi đều rót tiền vào vài thương hội tưởng chừng sắp phá sản.”

“Xem trên sổ thì giống như đang chịu lỗ.”

“Nhưng ta đoán, ngươi chưa bao giờ làm việc từ thiện.”

“Ngươi đang nuôi người.”

“Nuôi một nhóm người, để khi cần có thể tùy ý điều động.”

Sắc mặt Tiêu Quân trong khoảnh khắc thay đổi.

Ánh mắt hắn sắc như đao, mang theo sát khí lạnh người.

“Ngươi… tra xét ta?”

“Ta không phải tra xét ngươi, mà là tra sổ sách.” — ta thản nhiên đón ánh nhìn ấy.

“Là một vương phi, nắm rõ tình hình tài sản của phu quân mình, chẳng phải điều hiển nhiên sao?”

Sát khí nơi hắn dần tan biến, thay vào đó là một tia mỏi mệt sâu thẳm.

“Ngươi rốt cuộc… còn biết được những gì?”

“Ta còn biết, yến hội Bách Hoa mà Lý quý phi yêu cầu ngươi tổ chức, địa điểm chính là biệt viện hoàng gia ngoài thành.”

“Biệt viện ấy canh phòng nghiêm mật, người thường tuyệt đối khó lòng tiếp cận.”

“Ta còn biết, dưới biệt viện đó, có một mỏ bạc bí mật.”

“Mỏ ấy, danh nghĩa thuộc về hoàng gia, nhưng sản lượng mấy năm gần đây, đều chảy về tư khố của Lý quý phi.”

Ta vừa nói một câu, sắc mặt Tiêu Quân lại trắng thêm một phần.

Tới khi ta nói hết, mặt hắn đã chẳng còn chút huyết sắc.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)