Chương 8 - Gả Sai Người Một Đời Bại Vong
Tôi chỉ nhẹ nhàng giải thích, Hùng Nghiệp dù sao cũng từng quan tâm đến họ, giờ anh ấy chết rồi, tôi là người vợ, thì phải thay anh gánh trách nhiệm chăm lo cho các chị.
Người thân nghe thế chỉ biết lắc đầu thở dài, vừa thấy tôi ngốc nghếch, vừa chán ghét mấy bà chị dâu đó chẳng ra gì.
Nhà chị Ba ở tầng bảy. Khi chúng tôi đến gần, từ trong phòng vọng ra tiếng phụ nữ la hét:
“Tôi thấy rồi! Nếu không muốn tôi nói cho người khác biết, thì mau đưa tiền đây! Chỉ cần cho tôi tiền, tôi sẽ giữ im lặng!”
Ngay sau đó là giọng đàn ông, nhưng nói gì thì không nghe rõ, chỉ vài câu đã bị tiếng khóc của phụ nữ át mất.
Một người họ hàng sốt ruột nói:
“Cái con Mỹ Hoa này! Hùng Nghiệp vừa chết mà đã dắt đàn ông mới về nhà, còn coi ai ra gì nữa không?!”
Một người anh em của Hùng Nghiệp thì giận dữ, đập mạnh vào cửa, gào lên đòi người bên trong ra ngoài.
“Tôi có chìa khóa! Mọi người đừng nóng, chị Ba không phải loại người như vậy đâu.”
Tôi run rẩy lấy ra chùm chìa khóa của Hùng Nghiệp, mở cửa, để mọi người ùa vào trong.
Bên trong có bảy tám người đàn ông đang lộn xộn mặc lại quần áo, có kẻ còn cầm cả búa trong tay.
Chị Hai đầu bị đập vỡ, mắt trợn trừng, chết trong nỗi sợ hãi cùng cực.
Chị Ba thì bị treo trên xà nhà, nhìn qua là biết đang dựng hiện trường giả tự tử.
Tôi đứng sau cùng, nghe tiếng gào thét chửi rủa của mọi người, trong lòng hiểu rất rõ — mọi chuyện đã kết thúc.
Kiếp trước, chị Ba vì lấy lòng Hùng Nghiệp mà gọi đám đàn ông lang bạt đến tra tấn con gái tôi đến chết.
Bây giờ, vì bị lây bệnh hoa liễu, cô ta bị chính bọn đàn ông ấy giận dữ trả thù, chết theo đúng cách mà con bé từng phải chịu đựng.
Chị Hai chỉ biết lo cho lợi ích bản thân, vì muốn lấy lòng đám người kia mà im lặng đứng nhìn, thậm chí còn nhân lúc tôi khổ cực nhất mà giẫm thêm một đạp.
Nghe tin tôi định chia gia sản, chị ta lập tức bắt tay với chị Ba mưu đồ riêng.
Không ngờ đúng lúc đó lại đụng phải bọn đàn ông đến “thu dọn xác”, vì lòng tham mà đe dọa nhầm người, kết cục cũng chỉ còn lại xác chết.
Tôi buồn, khóc, và thấy đời chua chát.
Ba cái xác được thiêu sạch, rồi đổ thẳng vào hố phân.
Cuối cùng, tôi ghé thăm chị Cả trong trại giam — chị ta đã phát điên đến mức chẳng còn phân biệt nổi mình là người hay súc vật, giữa một đám đàn ông mắc bệnh hoa liễu gào khóc đòi sống, chị ta trông chẳng khác gì một con thú lạc loài.
Tôi không còn muốn ở lại nơi này nữa, nhờ trạm y tế giới thiệu chuyển công tác, tôi đến một bệnh viện lớn ở thành phố làm bác sĩ.
“Anh ấy nói rất thích con, còn bảo muốn đưa con ra nước ngoài. Mẹ ơi, mẹ nghĩ con có nên đi với anh ấy không?”
Thoáng cái đã hai mươi năm trôi qua mấy căn nhà cũ ở quê giờ thành khoản đền bù khổng lồ từ việc giải tỏa.
Con gái tôi cũng theo nghề y, giờ đang băn khoăn về mối quan hệ với bạn trai.
Cậu thanh niên theo đuổi nó có điều kiện rất tốt, nhưng tôi không muốn con mình vì thế mà vội vàng quyết định chuyện cả đời.
“Ra nước ngoài không dễ đâu, con phải suy nghĩ kỹ. Nếu con muốn, mẹ sẽ giúp con làm giấy tờ. Còn nếu không muốn, thì cứ tìm một lý do phù hợp để từ chối. Dù là quyết định nào, mẹ cũng sẽ luôn ở bên con, bảo vệ con đến cùng.”
1.
「Là mẹ đó」
“Yên tâm đi, mẹ.”
Con bé ôm lấy tôi, nụ cười trên môi nó có chút gì đó rất giống với chị Ba năm xưa.
“Con sẽ tự biết cách bảo vệ mình, mẹ cũng biết mà, con thông minh từ nhỏ còn gì.”
Sự láu lỉnh của nó khiến tôi không nhịn được, đưa tay khẽ gõ lên mũi nó.
“Phải cẩn thận đấy, Lan Lan của mẹ… thợ săn thật sự sẽ không bao giờ lộ móng vuốt khi chưa nắm chắc phần thắng đâu. Đừng để mẹ phải lo lắng.”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ — là cậu bạn trai của con bé.
Nó quay lại cười với tôi, rồi xịt chút nước hoa lên cổ tay, ngọt ngào bước ra mở cửa.
Thứ ngọt ngào ấy… chưa chắc là con mồi.
Tôi nhìn nó khiến cậu thanh niên kia đắm đuối không rời mắt, bật cười trong lòng.
Cũng có thể — nó là một thợ săn đang chuẩn bị tung đòn chí mạng.
Giống như tôi năm xưa.
End