Chương 3 - Gả Nhầm Phu Quân Rốt Cục Ra Sao
A Ngọc?
Cố Trường Sinh… đang gọi ta sao?
Sao nghe lại thấy… quen thuộc đến thế?
9
Ta mộng một giấc thật dài, thật dài.
Trong mộng, năm ấy ta không hề gả nhầm.
Ta gả cho Lục Hoài, còn tỷ tỷ lại gả cho Cố Trường Sinh.
Thế nhưng, ta lại chẳng hề vui vẻ.
Bởi lẽ, trong mộng, ta vẫn luôn thầm mến Cố Trường Sinh.
Chỉ tiếc, mệnh số trêu ngươi, chẳng thể trái lòng người.
Mà Lục Hoài trong giấc mộng ấy, đối với ta cũng chẳng mấy dịu dàng.
Ban đầu, chúng ta cũng xem như kính nhau như tân.
Cho đến một ngày, chàng biết được rằng ta và Cố Trường Sinh từng có đoạn tiền duyên, từ đó lại sinh tâm chán ghét.
Ba năm trước, ta theo mẫu thân hồi hương.
Trên đường chẳng may gặp phải sơn tặc.
Tất cả tài vật theo người đều bị cướp sạch, tên đầu lĩnh thậm chí còn muốn bắt ta đi.
Mẫu thân dập đầu khẩn cầu, lại bị hắn hung hãn đá một cước, từ đó mang bệnh trong người.
Ngay thời khắc ấy, chẳng rõ từ đâu xuất hiện một đội quan binh, chỉ trong chớp mắt liền khống chế hết bọn sơn tặc.
Ấy là lần đầu tiên ta gặp Cố Trường Sinh – oai phong lẫm liệt, phong thần tuấn tú, chính khí như gió.
Ta tin rằng, trong cảnh tượng như thế, chẳng có thiếu nữ nào lại không rung động.
Bao gồm cả ta.
Hôm ấy gió cát mù trời, nhưng vẫn không át nổi tiếng lòng rung động nơi ta.
10
Cố Trường Sinh chẳng những đưa mẫu thân ta đi khám bệnh, còn đích thân hộ tống chúng ta hồi phủ.
Để tỏ lòng cảm tạ, ta đã tặng cho chàng chiếc vòng ngọc ta vẫn mang bên người.
Từ đó, hình bóng Cố Trường Sinh như hằn sâu trong tâm trí, mãi chẳng thể xóa nhòa.
Về sau ta mới hay, thì ra chàng chính là tiểu hầu gia của phủ Bình Dũng hầu, lần tương ngộ ấy là khi chàng vừa đại thắng nơi Tây Bắc, khải hoàn trở về.
Ta biết rõ thân phận đôi bên cách biệt quá xa, liền sớm dập tắt tâm niệm tương tư.
Chỉ là, ta chưa từng nghĩ, ta và chàng… lại còn có lần thứ hai gặp lại.
Hôm ấy là Tết Nguyên Tiêu, ta lén trốn khỏi phủ để xem hội hoa đăng.
Nào ngờ lầu đèn đột nhiên bốc cháy.
Ta vốn có thể chạy thoát rất nhanh, nhưng lại trông thấy một tiểu đồng đứng ngay dưới lầu, nước mắt lưng tròng, chẳng chịu bỏ chạy.
Thế là ta vội quay lại, nắm lấy tay đứa nhỏ, kéo nó chạy thật nhanh.
Không ngờ ngọn lửa lan rộng quá dữ, trong thoáng chốc, một đống lửa từ trên cao ập xuống, suýt nữa đập trúng ta.
Giữa lúc mơ hồ, một cánh tay rắn chắc kéo mạnh ta vào lòng, chỉ trong vài động tác đã thoát khỏi biển lửa.
Ngẩng đầu nhìn lên, tim ta như lỡ mất một nhịp.
Là Cố Trường Sinh.
Dưới ánh đèn lồng lay động, ánh mắt chàng sáng rực như sao, sáng đến mức khiến người hoảng hốt.
Ta bỗng chốc rối loạn tâm can.
11
Hôm ấy, Cố Trường Sinh tặng ta chiếc mặt nạ của chàng.
Ta cũng hồi tặng chàng mặt nạ của mình.
Gió lạnh lướt qua má, vậy mà trong lòng lại dâng lên một tia ấm áp.
Tuyết rơi rồi.
Tuyết tháng Hai, vậy mà… ngọt ngào như mật.
Không lâu sau đó, Cố Trường Sinh đến cửa cầu thân.
Cùng ngày đến cầu hôn, còn có cả Lục Hoài.
Phụ thân mẫu thân mừng đến ngây người.
“Đúng là tổ tông phù hộ! Nhà họ Tần ta vận số gì đây, một ngày mà tiểu tướng phủ hầu và tân khoa thám hoa đều tới cửa cầu hôn!”
Mẫu thân hết đi tới lại đi lui, cúi đầu bái tạ mãi không ngừng.
Rất nhanh, phụ thân gọi ta cùng tỷ tỷ vào, muốn tuyên bố đại hỷ này.
Nhưng phụ thân lại nói, người Cố Trường Sinh muốn cưới là tỷ tỷ, còn Lục Hoài… lại cầu hôn ta.
Tỷ tỷ vui đến nhảy cẫng lên, nói rằng từ nhỏ đã mơ được gả cho một vị tướng quân, oai hùng dũng mãnh.
Còn ta thì đầu óc ong ong, mãi mới hoàn hồn được.
Ngơ ngác thốt lên: “Phụ thân… thật sự không nhầm chứ?”
“Tại sao lại nhầm?” – Tỷ tỷ cười rạng rỡ – “Chẳng lẽ muội muội vui đến ngốc rồi sao?”
Suốt đường trở về, ta cố gắng nuốt ngược nước mắt vào lòng.
Thế nào cũng không thể hiểu nổi.
Nếu Cố Trường Sinh không có ý với ta, đêm nguyên tiêu ấy, cớ sao lại tặng ta mặt nạ?
Lẽ nào… chỉ là ta đa tình, vọng tưởng?
Nhưng…
Nhưng nam nữ tặng nhau mặt nạ đêm hội đèn, chẳng phải là tượng trưng cho tâm ý tương thông đó sao?
Nước mắt cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống.
Ta khóc đến nghẹn ngào, không thành tiếng.
Chợt trông thấy hoa đào trong viện đã nở rộ, cánh rơi đầy đất, sao mà tiêu điều đến thế.
Thật lạ.
Rõ ràng sáng nay, ta còn khen hoa đào đẹp lắm mà.
Rõ ràng… là rất đẹp cơ mà…
12
Sau khi gả cho Lục Hoài, tuy chàng chẳng mấy đoái hoài tới ta, nhưng ta vẫn có thai.
Chỉ là, chưa được bao lâu, Lục Hoài đã lần lượt nạp thiếp không dứt.
Từ đó về sau, chưa từng bước chân vào phòng ta thêm một lần nào.
Thầy thuốc nói, thân thể ta vốn yếu, thai tượng không ổn, cần phải tĩnh dưỡng an thai.
Thế nhưng Lục Hoài thường xuyên dự yến, lần nào cũng bắt ta đi cùng.
Nói rằng, nếu ta không đi, ắt sẽ khiến người đời đàm tiếu.
Cho đến một hôm, trong một buổi yến tiệc, Lục Hoài uống say mềm, ta phải đỡ lấy chàng suốt cả đoạn đường, mệt đến choáng đầu hoa mắt.
Chợt nghe một giọng nữ vang lên: “Chủ quân sao giờ mới về, khiến người ta đợi đến dài cả cổ.”
Rồi nàng ta chen vào bên cạnh Lục Hoài.
Không ngờ, ta bị nàng ta vô tình vướng chân, mất đà ngã mạnh xuống đất.
Một cơn đau nhói nơi bụng ập tới, tiếp theo là một dòng ấm nóng trào ra.
Ta… sảy thai rồi.
Vài ngày sau, tỷ tỷ đến thăm ta.
Nỗi tủi thân vốn kìm nén bấy lâu bỗng vỡ òa.
Ta gục đầu vào lòng tỷ tỷ, khóc không thành tiếng suốt một hồi lâu.
Chỉ là, trong mộng, ta không hề hay biết.
Hôm ấy, Cố Trường Sinh cũng đã đến.
Chàng đứng trước cửa phòng ta… thật lâu, thật lâu.
Mưa xuân cuối mùa nhẹ rơi lất phất trên vai áo.
Thân ảnh cao lớn ấy lại như hóa thành một bóng dáng cô độc, thê lương đến tận cùng.