Chương 1 - Gả Chồng Xa Rồi Cũng Thành Người Dưng

Gả chồng xa xứ suốt mười năm, vì nghèo túng nên tôi chưa một lần được trở về nhà.

Bây giờ, bố tôi lâm bệnh nặng, sống chẳng còn bao lâu nữa.

Tôi quỳ xuống, níu lấy ống quần Thương Thế Cận, khẩn cầu anh ta cho tôi chút tiền để được về nhìn ông lần cuối.

Anh ta lùi lại, vẻ mặt khó xử:

“Một tấm vé máy bay cũng ngốn mất nửa tháng lương của em rồi. Em cũng phải nghĩ cho cuộc sống gia đình mình một chút chứ.”

Ngay cả Tiểu Bảo cũng trách tôi ích kỷ, chưa từng nghĩ đến thằng bé.

Cho đến một ngày, tôi tận mắt thấy Thương Thế Cận đưa Bạch Nguyệt Quang ngồi lên trực thăng rời đi, lúc đó tôi mới thực sự hiểu: ngôi nhà này chưa từng có chỗ dành cho tôi.

1

Sàn sân bay trực thăng được tôi lau đến sáng bóng như gương.

Mệt đến nỗi không đứng thẳng nổi, tôi chỉ có thể chống cây lau, gắng gượng thở dốc.

Nhưng lòng tôi lại thấy thanh thản.

Chủ sân bay này là một người tốt, sẵn sàng trả trước cho tôi một tháng lương.

Ít nhất, cha tôi có thể tiếp tục nằm viện thêm một thời gian nữa.

Nhưng ngay lúc tôi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Thương Thế Cận một tay bế Tiểu Bảo, tay còn lại ôm lấy Kiều Nhược Sơ, trong sự cung kính khom lưng của quản lý, cùng nhau bước lên chiếc trực thăng được coi là bảo vật trấn sân của sân bay này.

Tôi lập tức sững người tại chỗ.

Quản lý lau mồ hôi trên trán rồi đi xuống, vừa thấy tôi liền dựng thẳng lưng quát:

“Trả bao nhiêu tiền thuê cô đến đây để đứng như tượng đá thế hả? Biết điều một chút được không?”

Tôi không để ý đến tiếng gào của ông ta, chỉ nhẹ nhàng hỏi:

“Người vừa lên máy bay… là ai vậy?”

“Hừ, đúng là thứ ngu ngốc không biết trời cao đất dày! Đó là ông chủ của sân bay này đấy, chưa nghe danh Tập đoàn Thương thị bao giờ à? Người ta là kẻ nắm quyền!”

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, đôi tay run rẩy lấy điện thoại ra tra cứu.

Cái tên nhảy lên đầu tiên chính là gương mặt lạnh lùng của Thương Thế Cận.

Thì ra… anh ta giàu đến mức này sao.

Trong chớp mắt, đầu óc tôi choáng váng, thậm chí còn đứng không vững.

Quản lý lập tức lùi lại mấy bước, sợ tôi ngã xuống rồi vu oan cho ông ta, vừa chửi vừa bỏ chạy.

Vừa mới cố gắng đứng vững lại, tôi liền nhận được cuộc gọi từ mẹ.

“Mẹ ơi, con vừa chuyển tiền qua rồi, ba chắc còn cầm cự được thêm một thời gian nữa đúng không? Mẹ cũng đừng quá lo, phần còn lại con sẽ nghĩ cách…”

Tôi lảm nhảm mấy câu, nhưng đầu bên kia lại không có lấy một lời đáp.

Một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên trong lòng.

“Con à… ba con… đi rồi.”

“Ba ơi, ngồi trực thăng ngắm cảnh đêm đẹp lắm, lần sau tụi mình lại đi với dì Nhược Sơ nữa nha!”

“A!”

Tiểu Bảo bị bóng người lờ mờ trong bóng tối dọa cho hoảng sợ, hét lên một tiếng.

Thương Thế Cận lập tức bật đèn, nhìn thấy tôi đang ngồi trên ghế sofa với đôi mắt đỏ hoe.

Anh ta khẽ nhíu mày:

“Nửa đêm không ngủ, ngồi đây định hù người chơi à?”

“Ba em mất rồi.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, không muốn bỏ sót bất kỳ một biểu cảm nào, dù là nhỏ nhất.

“Mẹ nói, không có tiền để chôn cất. Anh có thể trả lại thẻ lương của em không? Em phải về nhìn ông lần cuối.”

Tôi ôm lấy chút hy vọng mong manh, muốn xem trong khoảnh khắc này, anh ta có còn tiếp tục lựa chọn lừa gạt tôi nữa không.

Thương Thế Cận mím môi, nghiêng mặt đi, tránh né ánh nhìn của tôi.

“Mẹ à, người chết không thể sống lại, cho dù mẹ có lấy lại thẻ lương, có về cũng chẳng thay đổi được gì cả.”

“Ông ngoại cũng không thể sống lại đâu.”

Tiểu Bảo gẩy gẩy ngón tay, vẻ mặt thờ ơ như chẳng liên quan gì.

“Thay vì lo mấy chuyện đã qua chi bằng lo cho hiện tại nuôi con lớn lên mới là chuyện đứng đắn.”

Tôi chết lặng nhìn đứa trẻ do mình mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, chỉ cảm thấy máu trong người dồn hết lên đầu.

Tim như bị ai bóp chặt, đập ngày càng yếu ớt.

Tiểu Bảo trước kia, không phải như thế này.

Thằng bé từng vì thấy tôi làm việc vất vả mà rơi nước mắt, từng nói sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền để mẹ sống sung sướng.

Cũng từng xót xa đôi bàn tay chai sần và những chiếc áo bạc màu của tôi.

“Về phòng đi.”

Thấy tâm trạng tôi bất thường, Thương Thế Cận khẽ đẩy Tiểu Bảo một cái.

Thằng bé lườm tôi một cái sắc lẹm, rồi giậm chân bỏ đi.

“Trẻ con nói năng linh tinh, em đừng để bụng.”

“Anh quyết rồi, sẽ chuyển cho em một nghìn tệ, để mẹ em mua cho ba một cái quan tài tử tế mà chôn cất. Chúng ta thì… đừng quay về nữa.”

“Phải hướng về phía trước mà sống.”

Anh vẫn giữ giọng điệu ôn hòa như mọi khi.

Tôi và Thương Thế Cận kết hôn mười năm, luôn nhường nhịn nhau, chưa từng to tiếng một lần.

Ai cũng nói tôi gả được chồng tốt, lấy được một người đàn ông thật thà.

Nhưng chẳng ai từng nói cho tôi biết người thật thà mới là kẻ làm người ta đau lòng nhất.

Chương 2

“Thương Thế Cận, chúng ta ly hôn đi.”

“Em nói gì?”

Sắc mặt Thương Thế Cận lập tức trầm xuống, ánh mắt dần ánh lên sự giận dữ.

Tôi cụp mi, nhìn xuống đôi giày da đắt tiền toát lên vẻ xa hoa dưới chân anh.

Thật ra, anh cũng chẳng che giấu tôi quá nhiều.

Chỉ là… tôi đã từng mù quáng vì tình yêu và gia đình,hoàn toàn phớt lờ mọi thứ ngoài kia.

Dù có đặt đủ loại nhãn hiệu trước mặt tôi, tôi cũng chưa chắc nhận ra nổi một, hai cái.

“Vân Thanh, anh biết em khó chấp nhận việc cha mất, nhưng đây là hôn nhân, chúng ta còn có con, không phải chuyện em có thể tùy tiện đem ra đùa giỡn.”