Chương 1 - Gả Cho Thái Tử Địch Quốc

1.

“Thôi vậy, để ta gả.” Ta đẩy cửa, chậm rãi tiến vào điện.

Đám đông vốn đang nghị luận ồn ào nháy mắt yên tĩnh, tất cả đều hướng ánh nhìn về phía ta.

Lão già râu ria bạc phơ quay đầu, mày lão nhíu lại. Ta biết lão đang muốn nói, nữ tử không thể tham gia vào chính sự.

Nhưng lão không thốt ra lời, bởi vì cái mạng của lão còn nhờ ta cứu.

Phụ hoàng ngồi phía trên nhìn ta nửa ngày, hồi lâu mới nhận ra ta là vị công chúa nào, ông nói: “Nguyệt nhi, đừng làm loạn.”

Ta bước về phía trước hành lễ với ông: “Phụ hoàng, nữ nhi không tùy hứng làm loạn. Hiện tại Tam tỷ không rõ tung tích, mấy vị muội muội tuổi còn nhỏ, nếu nữ nhi không đi thì người giải thích với Tống quốc thế nào?”

Phụ hoàng vuốt mi tâm im lặng không trả lời.

Đám đại thần quỳ rạp dưới đất hô to: “Công chúa hiểu rõ đại nghĩa là vinh hạnh của chúng ta.”

Khóe miệng phụ hoàng giật giật, dưới sự khuyên nhủ của đám quần thần cuối cùng cũng đồng ý đề nghị của ta.

Bọn họ nói với Phụ hoàng đừng vì không nỡ xa ta mà bỏ qua tính mạng ngàn vạn binh sĩ biên cương cùng muôn vàn con dân xã tắc.

Nhưng ta biết Phụ hoàng do dự chưa đồng ý không phải vì không nỡ xa ta, mà do Tống quốc yêu cầu rõ là chỉ cưới Công chúa được sủng ái nhất triều.

Còn ta, vừa hay lại là Công chúa không được sủng ái nhất.

Ngay cả tên ta, cũng vì ngẩng đầu thấy trăng tròn nên tiện miệng đặt ra.

Từ khi quyết định đưa ta sang Tống quốc, đãi ngộ của ta cũng theo đó tăng lên mấy bậc.

Nếu như không phải do ta từ chối thì bây giờ đã chuyển đến cung điện lộng lẫy khác rồi.

Lúc Phụ hoàng đến, ta vẫn ôm con mèo đang thoi thóp sắp ch.ết của mình ra phơi nắng.

Ông ngồi xổm xuống, vươn tay định vuốt ve mèo của ta.

“Không được chạm vào!” Ta bảo vệ mèo, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

Có lẽ đây là lần đầu tiên có người phản ứng như vậy với ông, tay ông dừng trong không trung một lúc lâu mới rụt về.

Hoặc là do ta vì Lâm quốc mà đồng ý hi sinh tính mạng nên Phụ hoàng không có ý kiến với thái độ bất kính của ta.

“Nguyệt nhi, nó sắp ch.ết.” Ông nhìn con mèo trong lòng ta.

Tôi chớp mắt, âm thanh bình tỉnh dị thường: “Ta biết, nó có ch.ết cũng phải ch.ết trong lòng ta.”

Sinh ra là mèo của ta, ch.ết đi cũng là mèo của ta.

Không ai có thể chạm vào nó.

Cuối cùng Phụ hoàng thở dài đứng lên, ông nhìn quanh cung điện của ta rồi kết luận.

“Nguyệt nhi, nơi này của con quá quạnh quẽ.”

Ta mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trong lòng: “Đều nhờ phúc của Phụ hoàng, nữ nhi rất thích.”

Nhờ phúc của ông là thật.

Ta rất thích cũng là thật.

Năm đó mẫu phi ta bệnh ch.ết trong cung này, từ đó về sau Ngọc Tuyền cung cũng trở thành lãnh cung.

Không người hỏi thăm, tự sinh tự diệt.

Còn không phải đều nhờ phúc của ông sao?

Lúc Phụ hoàng rời đi, ông sai người mang đến rất nhiều đồ vật, ta cảm thấy vô cùng buồn cười.

Hai ngày nữa ta sẽ rời đi, bây giờ mang tới nhiều đồ như vậy tựa như diễn trò.

Nhưng đúng là diễn trò thật.

Khúc kịch sủng ái này không phải đang diễn cho Tống quốc xem sao?

Ngày người Tống sang đón dâu, mèo của ta ch.ết trong lòng ta.

Con mèo này ta đã nuôi rất nhiều năm, nó kéo hơi thở thoi thóp của mình cũng vì muốn chờ ngày có người đến đón ta đi, có vậy nó mới yên lòng nhắm mắt.

“Ta đi tìm hắn, ngươi nhất định phải phù hộ cho ta.” Ta nhẹ nhàng nói với con mèo không chút hơi thở trong lòng.

Lúc này Sơ Nhất từ bên ngoài bước vào, nàng là tỳ nữ duy nhất của ta.

Nàng nhìn con mèo trong lòng ta, đau thương trong mắt hiện lên, sau đó mới tiến đến bên tai ta nói khẽ: “Hắn không đến.”

Tất nhiên là không đến.

Đó cũng nằm trong dự liệu của ta.

Là Lâm quốc cầu hoà Tống quốc, là ta đi hoà thân, hắn đường đường là Thái tử một nước sao có thể tới đón dâu được chứ?

Năm ngày sau ta mang theo Sơ Nhất và của hồi môn trùng trùng điệp điệp lên đường sang Tống quốc.

Trước khi đi, Phụ hoàng nhìn ta, lần đầu tiên trên mặt ông xuất hiện ánh mắt ta từng khao khát.

Ông nói: “Nếu có uất ức thì viết thư về cho Phụ hoàng.”

Ta cười cười, lời nói này phát ra từ miệng ông ngoài buồn cười thì cũng chỉ có buồn cười.

Ta có thể có uất ức gì chứ.

Ông không biết người để ta chịu uất ức đều ch.ết hết rồi.

Chỉ có mình ông là còn sống.

Cũng bởi vì ông là Phụ hoàng của ta.

2.

Đường từ Lâm quốc tới Tống quốc xa xôi, ta là công chúa, là một nữ tử đợi gả, từ đầu tới cuối đều ở trong xe ngựa.

Không ai nhìn thấy diện mạo của ta.

Thỉnh thoảng ta sẽ nghe được người đi ngang qua nói vài chuyện về Tống quốc, nhưng hầu hết đều là Sơ Nhất nói cho ta biết.

Sơ Nhất giúp ta bày đồ ăn lên bàn sau đó quy củ quỳ một bên.

Ta nhìn cổ áo hơi mở của nàng khẽ nheo mắt, đôi đũa trong tay vừa động liền kéo cổ áo nàng xuống.

Trước khi nàng phát ra tiếng kinh hô ta đã từ trong ngực nàng lấy ra miếng ngọc bội xa lạ.

Trên người nàng có chỗ nào ta không quen thuộc.

Hôm nay lại xuất hiện nhiều thêm một miếng ngọc bội.

Sơ Nhất nhìn miếng ngọc bội trong tay ta, nàng vội vã đặt đũa xuống quỳ rạp dưới đất.

“Công chúa…” Thanh âm nàng run rẩy.

Ta cúi người, dùng miếng ngọc bội trong tay nâng cằm nàng lên: “Sơ Nhất, ta đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại sợ ta chứ không sợ chủ nhân của miếng ngọc bội này.”

Nàng lắc đầu muốn mở miệng giải thích.

Nhưng ta không thích nhất là nghe người khác giải thích.

Nâng ngón trỏ chặn môi nàng lại, môi của nàng cũng giống với nàng, mềm mại mỏng manh.

“Sơ Nhất, ta đã nói qua với ngươi, nam nhân bên ngoài đều là những kẻ lừa gạt. Ta nuôi ngươi thành ra như này không phải để nam nhân giày xéo.”

Ngón tay ta nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi phấn nộn của nàng, thuận tay ném miếng ngọc bội ra ngoài cửa xe.

Thẳng người dậy nhìn thức ăn trên bàn, chẳng còn chút khẩu vị nào.

“Công chúa, nô tỳ biết sai rồi.” Sơ Nhất cẩn thận từng li từng tí quỳ đi tới mấy bước, ghé vào chân ta.

Ta không nhìn nàng mà nghiêng đầu nhìn tua rua trên xe ngựa, giơ tay chạm vào: “Ngươi đã nói, vĩnh viễn không rời xa ta.”

Thanh âm khàn khàn có chút dọa người.

Không thì sao Sơ Nhất có thể khóc chứ?

“Công chúa, nô tỳ không dám nữa…”

Ta thở dài một hơi quay đầu nhìn nàng.

Một tay nâng cằm nàng một tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng: “Sơ Nhất, nếu còn có lần sau…”

Ta không nói tiếp, chắc chắn nàng đã hiểu.

Bởi vì giống như ta hiểu nàng, nàng cũng mười phần hiểu rõ ta.

“Lâm Sương Nhi thế nào rồi?” Ta gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng.

“Đã trả về chỗ cũ, Cốc Dụ nói đã chà đạp qua.” Sơ Nhất lại gắp một miếng thức ăn để vào bát ta.

Nàng hiểu ta nhất, biết tin nào sẽ khiến ta tức giận tin nào sẽ làm ta vui vẻ.

Lúc này nàng không còn dè dặt như trước nữa, cả người đều vui vẻ không ít.

Tin này đúng thật là làm ta hài lòng.

Tam Hoàng tỷ không rõ tung tích kia của ta chính là Lâm Sương Nhi, công chúa hòa thân ban đầu được chỉ định chính là nàng ta.

Thứ ta một lòng mong muốn lại trở thành thứ đồ vật dễ dàng rơi xuống tay nàng, nếu như không phải nàng ta mấy lần khiêu khích ta, có lẽ ta còn có thể nghĩ cho nàng biện pháp chu toàn khác.

Có thể khiến cho nàng ta không đi hòa thân lại còn như ý nguyện, để nàng ta gả cho lang quân nàng âu yếm.

Đáng tiếc…

Nàng ta hết lần này tới lần khác trêu chọc ta.

“Đợi bản công chúa làm nũng với Phụ hoàng, cầu xin cho ngươi được làm Trắc phi của vị Thái tử vô dụng kia. Hắn và ngươi, đều là kẻ vô dụng không có mẹ cũng chẳng ai thương, nghĩ lại thì quả thật cực kỳ xứng đôi.” Đây là những lời Lâm Sương Nhi ngày đó nói với ta.

Ta sờ sờ mèo trong ngực, chỉ cảm thấy câu nói sau cùng của nàng thật có lý.

Bất quá không cần nàng ta đi làm nũng.

Ta tự nhiên có biện pháp đạt được tất cả những thứ ta muốn.

Chỉ là nàng ta… không có cơ hội làm nũng với Phụ hoàng nữa rồi. Lúc nghe nói Lâm Sương Nhi tự sát, ta đã đến biên cảnh của Tống quốc.

Tin tức này là Cốc Dụ mang đến.

Cốc Dụ là một thái giám sắp ch.ết ta nhặt được trong cung, cũng đã quên ngày đó vì sao ta cao hứng mà tiện tay cứu hắn một mạng.

Không nghĩ tới hắn là một thái giám có thân thủ rất tốt, từ đó về sau hắn liền ngoan ngoãn làm cái bóng cho ta.

Vì ta làm tất cả mọi chuyện.

“Ta đã cho hắn cơ hội, nếu lần này hắn đến Tống quốc với ta, ta sẽ không cho hắn tự do nữa.” Ta lật một trang sách trong tay, thản nhiên nói.

Sơ Nhất đốt bấc đèn: “Nô tỳ đã truyền lời của Công chúa cho hắn, là chính hắn nguyện ý ở lại.”

Ta gật đầu, không nói tiếp.

Một đoàn người đi gần hai tháng mới tới thành đô bên ngoài Tống quốc.

Sứ thần nghênh đón nói với ta, ngày mai là mùng tám tháng tám, là ngày hoàng đạo tốt hiếm có vì vậy để ta dừng ở ngoài thành một ngày, chờ ngày mai lại vào thành.

Lúc Sơ Nhất hầu hạ ta ngủ, trên miệng nàng vẫn treo nụ cười: “Ngài ấy chắc chắn là nhớ Công chúa nên mới dụng tâm như vậy. Công chúa và ngài ấy nhất định sẽ mỹ mãn dài lâu.”

Nghe nàng nói, lo lắng mà Lâm Sương Nhi mang tới nháy mắt tan thành mây khói.

Khóe miệng ta không tự giác nâng lên.

Ta đã đợi quá lâu, đã dùng không biết bao nhiêu minh quang ám tiễn.

Cũng chỉ vì chờ tới ngày này.