Chương 2 - Gả Cho Hồ Ly Già

Ta uống liền hai chén rượu để trấn tĩnh.

Nhưng, hình như rượu này có gì đó không đúng.

Nóng bừng.

“Ngươi còn biết thổi gì khác nữa không?”

Ta khẽ vuốt những lọn tóc bên tai, nhưng vô tình làm rơi hoa bạch hải đường trên tóc.

Hắn mắt tinh tay lẹ, vững vàng đỡ lấy.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên nụ hoa, ánh mắt khi nhìn ta lại thuần khiết vô cùng, chẳng thể chịu nổi bất cứ sự trêu ghẹo nào.

Là rượu này có vấn đề.

“Này~ đệ đệ, tay ngươi trơn thật.”

Ta thuận tay nhận lại hoa bạch hải đường, đầu óc mơ màng.

“Này~ không đúng, đệ đệ, sao lòng bàn tay ngươi thô ráp vậy?”

Ta dùng sức sờ thử, mở mắt nhìn.

Dưới ngón đeo nhẫn của tay trái thiếu niên có một vết chai.

“Đây là luyện kèn từ nhỏ mà có.” Hắn giữ chắc vai ta, không dám vượt quá giới hạn.

“Này~ không đúng, đệ đệ, sao chỗ này dính dấp thế này.”

Ta ngả lên vai hắn hít một hơi, có mùi máu tanh.

Hắn lập tức thổi tắt nến, không để ta nhìn rõ.

“Tỷ tỷ, muốn nghe ta thổi gì nữa không?”

Ta kể lại một cách sinh động cho phu quân về “kỳ ngộ kèn” này.

Nghe đến nỗi tiểu thiếp quỳ dưới đất ngồi bệt, nuốt nước miếng: “Hắn thật sự có…,” lời đến miệng, liếc qua thấy sắc mặt của phu quân ta, “Tài năng âm nhạc thật xuất chúng, có thể thổi kèn đến mức hay như vậy!”

Tối hôm đó, Lận Kỷ để thiếu niên ngồi canh phòng ta, thổi kèn trước nền gạch lạnh nói: “Tỏ lòng thương tiếc vương gia.”

Ta nằm trên giường trong thư phòng của Lận Kỷ, nghe tiếng kèn vang dội suốt cả đêm.

Lòng có chút đau, Lận Kỷ ngồi cách xa ta, thẳng thớm ngồi đọc sách, mắt không liếc đi đâu.

“Phu quân.”

Hắn ta ngước mắt nhìn ta.

Ta nghiêng người nói nhỏ nhẹ: “Ta nghe kỹ rồi, hắn thổi kèn cũng chẳng ra gì.”

Hắn ta dời ánh mắt: “Ta nghe lại thấy rất dễ chịu.”

Bên ngoài tiếng kèn bỗng dừng, không bao lâu, có một tỳ nữ bước vào thưa: “Đại nhân, lang quân thổi kèn đến ngất rồi.”

“Ôi trời!” Ta nhanh chóng nhảy xuống giường.

Lận Kỷ liếc mắt một cái, lạnh lùng khiến ta rụt chân lại.

Một tỳ nữ khác lại vào thưa: “Đại nhân, lang quân tỉnh rồi, nói khó chịu, muốn gặp phu nhân.”

“Khó chịu thì mời đại phu, cần gặp phu nhân làm gì?” Hắn ta mặt không đổi sắc, lật một trang sách.

Ta thu mình vào chăn, nhưng đầu lại không khỏi nhìn ra ngoài.

Bị Lận Kỷ bắt gặp ngay tại chỗ.

Hắn ta liếc ta một cái, định quay lại, nhưng ánh mắt lại dừng trên bờ vai ta vô tình bị lộ ra.

Chỉ dừng một thoáng, hắn ta quay đầu.

Ngón tay cầm quyển sách khẽ cong lại.

“Mới thổi vậy mà ngất sao? Hơi yếu nhỉ.” Hắn ta bất chợt mở lời, nhướn mày liếc ta một cái, nửa như cười, nửa như không, “Phu nhân.”

“Chắc là do lỗi của ta, những ngày đó ta bảo hắn thổi quá nhiều, thành ra hơi choáng váng.” Ta nhỏ giọng biện hộ.

Tai hắn ta luôn thính, bàn tay đang lật sách chững lại, ngẩng lên nhìn ta, như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ của ta.

“Tỷ phu băng hà đột ngột, ta cũng đau lòng lắm.” Ta tỏ vẻ ngoan ngoãn, nói dối không chớp mắt, “Chỉ là nhờ hắn thổi vài khúc để bày tỏ lòng thương tiếc thôi.”

Vừa dứt lời, một tỳ nữ khác lại vào: “Đại nhân, lang quân nói rằng ca ca mắng hắn là đúng, hắn không muốn tỷ tỷ khó xử, hắn có thể tự lo liệu một mình.”

Nghe vậy, Lận Kỷ chậm rãi đặt quyển sách lên bàn, ấn nhẹ, nhìn ta với nụ cười như hồ ly.

“Lần đầu nghe kèn không hiểu ý nghĩa, lần sau nghe lại đã là người trong quan tài. Hắn thổi kèn giỏi như vậy, chắc chắn hiểu rõ lúc nào nên thổi, lúc nào không, đúng không phu nhân?”

“Lận phủ thật lạ lùng, tiếng kèn này đã vang suốt bảy ngày mà chưa ngừng.”

“Ôi dào, ngươi không biết à! Lận phủ phu nhân là muội ruột của vương phi, đây chẳng phải là ngày thứ bảy sau khi tỷ phu qua đời, người ta đang đau buồn đấy.”

Xe ngựa chạy ngang qua phố Trường An, người bán bánh và kẻ bán mũ xanh đứng trước phủ Lận vừa trò chuyện vừa tán dóc.

Đến vương phủ, ta đi thẳng đến vườn của tỷ tỷ, lúc đó tỷ ấy đang ôm lấy mấy chục mỹ thiếp của lão vương gia.

“Này~ tỷ tỷ đuổi theo ta nào!”

“Này~ muội muội đừng chạy nữa!”

Ngẩng lên thấy ta đến, tỷ tỷ vội mời ta ngồi xuống, gọi một mỹ thiếp: “Lan Nhi, mau mang chén nước thanh nhiệt mới học nấu ra cho muội muội thử.”

Lan Nhi tươi cười mang đến một bát canh: “Tỷ tỷ nếm thử đi, đây là món mới ta vừa học.”

Khi đưa bát cho ta, chỗ khuỷu tay nàng lộ ra vài vết thương đã đóng vảy, những vết thương cũ chằng chịt không một chỗ lành lặn.

Sớm đã nghe về chuyện lão vương gia hoang dâm vô độ, cưỡng đoạt con gái nhà lành, nhưng khi tận mắt thấy vết thương, không khỏi khiến người ta kinh hãi.

Nàng nhạy cảm nhận ra ánh mắt ta, vô thức muốn thu tay lại, nhưng bị tỷ tỷ ta nhẹ nhàng giữ lại.

Vừa dịu dàng lại vừa kiên định.

“Người cũng chết rồi,” tỷ tỷ nói nhẹ nhàng nhưng lộ rõ sự cương quyết và lạnh lùng hiếm có, “sẽ không ai làm hại các ngươi nữa.”

Ta uống vài ngụm nước thanh nhiệt, cảm giác cơn nóng trong người tản đi, thân thể cũng thoải mái hơn.

“Tỷ tỷ giỏi về dược lý, đã dạy chúng ta nhiều kiến thức, chúng ta ngày ngày ôn luyện, chỉ mong học thêm được nhiều điều.”

“Đợi vài năm nữa học thành tài, ta muốn cùng các tỷ tỷ về quê, làm thầy thuốc.”

Nói xong, Lan Nhi bị các tỷ muội khác gọi đi.

Dưới ánh mặt trời gay gắt, mấy tỷ tỷ phía trước đang cầm quạt gọi nàng lại, nụ cười rạng rỡ duyên dáng.

Nàng xách váy chạy đến, gió mát thoảng qua váy, phảng phất mùi hương thảo dược nhẹ nhàng.

Không quá nịnh bợ, không hạ mình, mùi thơm tinh khiết vốn dĩ tự nhiên.

“Qua vài năm, thật có thể trở về quê không?” Ta nghiêng người hỏi tỷ tỷ.

Tỷ tỷ nhìn họ, ánh mắt ẩn chứa cảm xúc khó tả, nhẹ giọng nói: “Bây giờ thế sự hỗn loạn, kẻ gian nịnh được sủng ái, dân tình khốn khổ. Ra khỏi vương phủ này, không ai bảo vệ, đừng nói chi đến chuyện về quê, ngay cả rời khỏi kinh thành cũng khó, dọc đường bị kẻ khác cướp đi, đến nơi khóc cũng chẳng có.”

“Nếu thật sự học được chút bản lĩnh mà có thể tự lập, thì phụ nữ cũng không cần phải giam mình trong hậu viện, đấu đá đến sống chết như thế này.”

“Nếu có sự lựa chọn, ai lại muốn sinh ra đã phải dùng nhan sắc để hầu hạ người khác? Nhưng thời buổi này, chẳng ai thấy phụ nữ có tác dụng gì ngoài việc tranh sủng, cười nịnh, làm thiếp, làm thê, làm nương.”

Bên tường vương phủ, bóng trúc đong đưa.

Tựa như gió qua mà cũng tựa như người qua.

Tỷ tỷ nhìn ánh sáng và bóng tối ấy, lạnh lùng bật cười khẩy.

Sau đó, tỷ ấy thu lại vẻ mặt trong sáng như đóa hoa trắng, lớn tiếng hỏi ta một cách nũng nịu: “Muội sao gầy đi nhiều vậy, không biết còn tưởng muội mất phu quân rồi!”

Ta với vẻ mặt buồn rầu, kể cho tỷ tỷ nghe chuyện “thổi kèn suốt bảy ngày” một lượt.

Tỷ ấy vỗ tay ta, thở dài một tiếng.

Rồi từ trong phòng lấy ra một chiếc hộp nhỏ, rút ra một viên thuốc đen lớn, nhét vào tay ta.

“Đây là do đụng chạm đến lòng tự tôn của nam nhân rồi.” Tỷ ấy nói như răn dạy, “Tìm cơ hội, đưa cho hắn thứ này.”

Xe ngựa lăn qua phố Trường An, trên đường người đông nghịt, ta cẩn thận ngắm nghía viên thuốc đen trong chiếc hộp nhỏ.

“Lão vương gia vừa băng hà, hai mươi vạn thiết kỵ quân chẳng phải sẽ rơi vào tay thế tử sao.”

“Hừ! Hắn nằm mơ giữa ban ngày, giờ đây hoàng thượng một lòng tu tiên, suốt ngày ở trong đạo quán cầu trường sinh, còn nương nương thì nắm hết quyền hành trong hậu cung, Lâm gia bên ngoại cũng là công thần ba triều.”

Bên ngoài xe, một nam tử mặc quan phục, mặt đầy vẻ đắc ý, nắm chặt tay đưa lên cao, “Có rơi vào tay hắn hay không, vẫn phải chờ Lâm thừa tướng quyết định.”

Vừa dứt lời, tay hắn vô tình chạm phải xe ngựa của ta.

“Xe nhà nào mà không có mắt, dám đụng vào quan gia này!” Hắn tức giận vén rèm xe của ta lên, “Để xem tên nào không biết điều?”

Ta chưa kịp tránh né, đã chạm mặt hắn.

“Ồ~” Sắc mặt hắn thay đổi, hiện rõ vẻ háo sắc, xoa tay nói: “Tiểu nương tử nhà ai đây?”

“Này, đại nhân,” một tiểu quan bên cạnh kéo hắn, nhỏ giọng nói, “Đây là xe ngựa của Lận phủ.”

“Lận phủ?” Mắt hắn đảo tròn, đánh giá ta từ trên xuống dưới, rồi cười mỉa mai: “Vậy chắc ngươi là phu nhân của Lận Kỷ, cái tên si tình ấy, chắc phu nhân đến giờ vẫn còn là băng thanh ngọc khiết nhỉ?”

Giữa trưa hè nóng bức, người tụ tập quanh đường xem kịch, ta không muốn gây chuyện, định kéo rèm xuống rời đi.

Nhưng hắn lại càng lấn tới, đưa bàn tay mập mạp đến định chạm vào tay áo của ta.

Ta chưa kịp né tránh, chợt thấy ánh nắng trắng xóa lóa mắt, một thanh kiếm sắc bén xẹt qua, bàn tay hắn rơi xuống ngay trước mặt ta.

Lăn đến chân ta.