Chương 10 - Gả cho Diêm Vương sống
Khi điệu nhạc kết thúc, xung quanh vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.
Ngay lúc đó, một giọng nói không đúng lúc vang lên.
“Đoàn trưởng Lục nhảy giỏi đấy. Không biết tay nghề đánh nhau của anh có giống điệu nhảy này, cũng ‘nhẹ nhàng’ vậy không?”
Người nói là Lý – phó đoàn trưởng, chồng của Lưu Quyên.
Ông ta cầm ly rượu, nụ cười chẳng thật lòng, từng lời đều nhắm vào Lục Tranh Đình.
Ông ta vốn xem anh như đối thủ, lúc nào cũng tìm cách đè bẹp.
Ánh mắt Lục Tranh Đình ngay lập tức trở nên lạnh băng.
“Phó đoàn trưởng Lý có ý kiến gì sao?”
“Không có gì, chỉ là nghe nói binh lính dưới tay đoàn trưởng Lục, ai nấy đều là binh vương. Đúng lúc hôm nay mọi người vui, hay là mời họ lên sân khấu biểu diễn vài ‘tiết mục’ khuấy động không khí, thế nào?”
Vừa dứt lời, cả hội trường xôn xao.
Ai cũng biết, năm người Sơn Tử là anh hùng, nhưng cũng là “điên cuồng”.
Bắt họ biểu diễn ở nơi thế này chẳng khác nào coi họ như trò mua vui.
Đây rõ ràng là cố tình làm nhục trước mặt bao người.
Tôi tức run cả người, đang định mở miệng, thì bị Lục Tranh Đình giữ lại.
Anh nhìn Lý phó đoàn trưởng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Được thôi.”
Anh vậy mà đồng ý!
09
Tất cả ánh mắt trong hội trường đều dồn về phía cửa.
Năm người Sơn Tử đứng yên ở đó.
Họ không mặc quân phục, chỉ mặc đồ huấn luyện đơn giản, nhưng lại như năm thanh kiếm vừa rút khỏi vỏ, khí thế sắc bén bừng bừng.
Trên mặt phó đoàn trưởng Lý hiện rõ nụ cười đắc ý, ông ta chính là muốn làm Lục Tranh Đình mất mặt ngay trước bao người.
“Vậy thì… mời mấy vị anh hùng biểu diễn cho chúng tôi xem ngực trần đập vỡ đá? Hay tay không chặt gạch?”
Giọng ông ta đầy vẻ giễu cợt.
Năm người Sơn Tử không hề để ý, chỉ nhìn về phía Lục Tranh Đình, chờ lệnh.
Lục Tranh Đình buông tay tôi ra, chậm rãi bước đến giữa sàn.
Anh cởi áo khoác quân phục, chỉ mặc chiếc sơ mi trắng mà tôi đã may cho anh.
“Người của tôi, không phải để biểu diễn ngoài phố.”
Giọng anh không lớn nhưng vang dội khắp hội trường.
“Họ chỉ biết một thứ duy nhất – kỹ năng giết người.”
Cả hội trường lập tức im phăng phắc.
“Nếu phó đoàn trưởng Lý muốn xem, vậy tôi sẽ cùng ông chơi một trận.”
Ánh mắt anh khóa chặt đối phương.
“Một mình tôi, đấu với tất cả người của ông. Nếu ông thắng, từ nay tôi gặp ông sẽ tránh. Còn nếu tôi thắng…”
Anh dừng một nhịp, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo hơn,
“Ông phải quỳ xuống, xin lỗi những người anh em của tôi.”
Điên rồi! Ai nấy đều nghĩ Lục Tranh Đình bị điên!
Phó đoàn trưởng Lý mang theo hơn chục cận vệ, ai nấy đều là tay giỏi. Một mình anh, làm sao có thể thắng nổi?
Phó đoàn trưởng Lý cũng bị chọc giận, mặt đỏ gay, quát lớn:
“Được! Chính anh nói đó nhé! Lên hết cho tôi! Nhớ đừng làm bị thương đoàn trưởng Lục!”
Hơn chục cận vệ lao lên như hổ đói.
Tôi căng thẳng đến mức tim nhảy lên cổ, theo phản xạ nắm chặt cánh tay Sơn Tử.
Anh xoay tay giữ lấy cổ tay tôi, trầm giọng nói:
“Chị dâu, đừng sợ. Bấy nhiêu người, chưa đủ để đoàn trưởng khởi động đâu.”
Lời còn chưa dứt, Lục Tranh Đình trong sân đã lao vào.
Anh không lùi, ngược lại còn xông thẳng vào giữa đám người.
Động tác của anh nhanh như tia chớp, không một động tác thừa, mỗi chiêu đều là kỹ thuật cận chiến nhanh gọn nhất.
Một cú thúc khuỷu, người lao lên đầu tiên ngã gục tại chỗ.
Một cú đá ngang, kẻ muốn tập kích từ phía sau bị hất văng ra ngoài.
Anh giống như một con hổ lao vào bầy sói, mỗi một đòn ra tay là một người mất sức chiến đấu.
Không dùng vũ khí, chỉ dùng tay, chân, đầu gối, khuỷu tay – những bộ phận cơ thể đơn giản nhất, nhưng trong tay anh, tất cả đều trở thành vũ khí chí mạng.
Toàn bộ quá trình chưa đến ba phút.
Khi người cuối cùng ôm bụng ngã xuống, Lục Tranh Đình vẫn đứng vững giữa sân, hơi thở không hề rối loạn.
Chiếc sơ mi trắng vẫn sạch sẽ tinh tươm, không dính một hạt bụi.
Cả hội trường im lặng như tờ, chỉ còn tiếng rên rỉ của đám cận vệ.
Phó đoàn trưởng Lý đã bị dọa đến mức ngẩn ra, mặt trắng bệch, môi run lẩy bẩy, bước lùi từng bước.
Lục Tranh Đình tiến về phía ông ta từng bước, trong mắt sâu thẳm là một vùng băng lạnh.
“Phó đoàn trưởng Lý, giờ đến lượt ông thực hiện lời hứa rồi.”
“Phịch” một tiếng, phó đoàn trưởng Lý quỳ rạp xuống, không phải với Sơn Tử mà là với Lục Tranh Đình, vừa lết vừa lắp bắp cầu xin:
“Đoàn trưởng Lục, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, anh tha cho tôi đi…”