Chương 2 - Fan Hay Thần Tượng Ai Thực Sự Là Ai
Tạ Đình giơ tay lên, có vẻ theo thói quen định vuốt tóc tôi cho gọn lại.
Nhưng liếc thấy có điện thoại phía trước đang quay, anh thu tay về.
“Thật.”
Dù lời đó có là vì hiệu ứng fan hoặc để an ủi tôi, tôi vẫn thấy vui lắm.
Tôi lại đưa cho anh một nắm khoai tây chiên, hai đứa cùng nhau ăn.
Thế là một “anh chàng fan đẹp trai đến phát rồ” cứ thế ngồi ăn vặt cùng tôi – một nghệ sĩ tuyến mười tám – ở góc sân bay.
Vừa ăn vừa tán gẫu,
Anh một miếng, tôi một miếng.
Thậm chí còn cụng ly cà phê, không khí vô cùng vui vẻ.
Cảnh tượng có phần… “khó diễn tả” này bị mấy fan nữ chụp lại rồi đăng lên mạng.
Ban đầu, cư dân mạng chỉ trầm trồ việc tôi – một “nghệ sĩ vô danh” – lại có fan nam đẹp trai và chất lượng thế này.
Nhưng hôm sau, video ấy bỗng bùng nổ.
Bình luận chuyển tông hẳn:
【Sang Vãn đúng là kiểu minh tinh có “giá trị sử dụng cao” để làm bạn thân.】
【Cô ấy y chang mấy người thân thiếu tình cảm, vừa thấy có con cháu đến là lấy hết đồ ăn ra đãi.】
【Sao lại có minh tinh nào ăn cùng fan mà tự nhiên như vậy chứ??】
【Người ta là fan cưng idol, Sang Vãn thì là idol cưng fan.】
【Không biết còn tưởng Sang Vãn ra sân bay đón fan cơ đấy, nói nhiều còn hơn cả fan.】
【Nói là giới fan chứ nhìn như “vòng fan” rồi còn gì?】
【Bạn tôi bảo hôm đó fan nam đẹp trai đến trễ, Sang Vãn cứ ở sân bay vừa nhắn vừa chờ, còn thúc giục anh ấy đến nhanh.】
Cư dân mạng:
HAHAHAHAHAHAA, lần đầu nghe idol đi thúc fan tới đón mình.
【Mà công nhận, cái anh station master đó, đẹp trai thật đó! Ai có info không, tôi muốn follow!】
【+1! Cảm giác anh ấy không cần trang điểm cũng debut được luôn.】
【Khoan đã… sao tôi thấy mặt anh này quen quen… hình như từng thấy góc nghiêng trong tin tức tài chính???】
…
Video bị các tài khoản marketing cắt ghép lại, viral khắp các nền tảng như Douyin, Kuaishou, Bilibili…
Không ít người lấy đoạn đó ra để đá xéo mấy minh tinh xa cách, kênh kiệu.
Độ hot cao đến mức đè luôn cả scandal ngoại tình của một ảnh đế nổi tiếng.
Người quản lý tôi thì ngơ ngác,
Còn tôi cũng đơ toàn tập.
Tôi… tôi vậy mà lại bất ngờ nổi tiếng một cú thật sao?!
4
Nhưng ngay sau đó, quản lý của tôi lại cực kỳ vui mừng.
“Rất tốt, có một chương trình tạp kỹ đang hot muốn mời em làm khách mời bay đó!”
“Wa!”
Tôi kinh ngạc và mừng rỡ.
Quản lý phất tay đầy khí thế:
“Nhân lúc còn hot thì phải tranh thủ, sau này cứ thường xuyên đăng video ghi lại đời sống thường ngày của em với fan ấy – nào là fan đi đón ở sân bay, ghé phim trường, mời ăn uống các kiểu.
“Nếu thật sự không có nội dung thì chị sẽ thuê người viết vài cái kịch bản cho hai đứa. Dù gì cũng phải dựng được cái hình tượng ‘thân thiện gần gũi, yêu chiều fan’.
“Trước có một nam minh tinh đi theo hướng thân với fan site girl, giờ đánh giá siêu tốt, tài nguyên cũng nhiều hẳn lên.”
Tôi nghiêm túc hỏi:
“Nhưng… như vậy, không sợ sẽ rộ lên tin đồn tình cảm giữa em và Tạ Đình sao?”
“…”
Quản lý nhìn tôi từ đầu đến chân, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Sang Vãn à, chị không định đả kích em đâu… nhưng mà, cho dù có tin đồn… ai tin chứ?”
Tôi im lặng.
Lại im lặng.
Sự thật lúc nào cũng khiến người ta đau lòng.
Tôi là một “cây hài” của giới tạp kỹ.
Rất nhiều nghệ sĩ không nỡ vứt bỏ hình tượng idol để làm trò gây cười.
Vì thế những người như tôi – vai phụ – vì hiệu ứng chương trình nên phải thường xuyên làm mặt xấu trên ống kính.
Biểu cảm “méo mó” đủ kiểu là chuyện thường ngày.
Thậm chí còn thường xuyên bị các khách mời khác ngấm ngầm khinh thường.
Nhận cát-xê ít nhất, mất mặt thì nhiều nhất.
Vì vậy, đừng nói tới việc dính tin đồn với trai đẹp,
Chỉ cần nói ra thôi là đủ để người ta phỉ nhổ rằng tôi mặt dày bám dính.
Có lúc tôi cũng ngửa mặt than trời.
Giá mà tôi gầy hơn một chút, xinh hơn một chút, đừng tròn vo như búp bê phúc thần ấy…
Như vậy có khi không cần phải len lén đi bói bài Tarot mỗi ngày, xem bao giờ mới có được một chuyện tình ngọt ngào.
Quản lý thấy tôi bắt đầu “emo”, liền xoa đầu an ủi:
“Không sao, em là người thắng bằng khí chất và nội hàm mà.
“Chỉ cần em nắm bắt tốt lần nổi tiếng này, tương lai sẽ thành nữ thần tạp kỹ.
Đến lúc đó, trai đẹp tự động bu đến dính lấy em cho xem.”
“Vâng ạ!”
Tinh thần lại được bơm đầy máu gà, nỗi u sầu cũng bay biến.
Tôi lập tức vào tìm fan ruột của mình – Tạ Đình – để nói chuyện.
Mở cửa sổ chat riêng.
【Tạ Đình, giờ anh có rảnh không?】
Chưa tới nửa phút, anh đã trả lời:
【Muốn đón ở sân bay à?
【Tôi xong cuộc họp là đến ngay, em cứ chọn đại một quán cà phê chờ tôi trước.
【Tôi có thể gọi luôn vài chục fan giả đến tiếp ứng.
【Mua cả rồi, chất lượng cao, diễn giỏi, không lộ đâu, yên tâm đi.】
Hu hu.
Thấy không?
Fan gì đâu mà ưu tú, có tâm lại còn biết chủ động nữa.
Văn có thể dùng cả nghìn nick ảo để like share bình luận bài viết của tôi.
Võ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để đón tôi, dựng bối cảnh có fan vây quanh,
Thậm chí tự bỏ tiền thuê “fan giả” tạo khí thế.
Tôi cảm động đến nước mũi nước mắt ròng ròng.
【Không cần đón ở sân bay đâu, hôm nay em tìm anh là vì có chuyện nghiêm túc.】
Tôi vội vàng kể cho anh nghe về việc cần anh cùng tôi tương tác nhiều hơn, quay vài clip đăng mạng.
【Nói đơn giản là… cần anh thân thiết với em thêm một thời gian.
【Lúc đó đăng video từ tài khoản fan site của anh, từ góc nhìn “station master”.
【Về tiền bạc, em trả anh 1000 tệ một ngày, được không?】
【?】
So với Tạ Đình – người từng lái Rolls-Royce đi đón tôi – thì số tiền đó đúng là chẳng đáng là bao.
Tôi từng vô tình nhìn thấy trong ví anh có một thẻ đen.
Thân phận địa vị khỏi cần nói cũng biết.
Tôi thấy hơi xấu hổ.
Nhưng biết làm sao, cát-xê của tôi ít mà.
Ngay giây tiếp theo, màn hình chat hiện một thông báo chuyển khoản:
【Tạ Đình đã chuyển cho bạn 30.000 tệ】
【Chuyển rồi đó, coi như đặt cọc trước cho một tháng “tình cảm diễn xuất”.
【Khi nào bắt đầu quay đây?】
【Quay luôn hôm nay nhé, lát nữa em qua tìm anh. Hai đứa mình đi ăn một bữa. Anh mời. Em chọn quán, anh trả tiền.】
……
Tôi cầm điện thoại, hóa đá tại chỗ.
Cái này…
Đúng không vậy??
5
Tối hôm đó.
Trong lúc nghỉ giữa ca làm, tôi hẹn gặp Tạ Đình ở một quán ăn vỉa hè.
Không phải tôi keo kiệt gì đâu.
Nếu quay video fan đến thăm trường quay mà lại chọn nơi kiểu nhà hàng 5 sao thì sẽ quá cố ý,
chẳng còn chút gì gọi là “gần gũi, bình dị” cả.
Tôi gọi một đống đồ ăn vặt toàn hương liệu phụ gia nhân tạo, đưa tới trước mặt Tạ Đình đang cầm máy quay chĩa vào tôi,
ấp a ấp úng nói:
“Anh… anh ăn thử miếng đậu phụ thối này đi, chiên bằng dầu cống đấy… mùi thơm lắm.”
“…”
Nhưng Tạ Đình không nhận, mà lại cất điện thoại đi.
Anh khẽ bật cười.
“Sang Vãn, sao em run dữ vậy?”
Tôi chán nản:
“Em cũng không biết… cứ nghĩ đến chuyện phải giả vờ thân thiết với anh để kiếm độ hot là thấy ngượng sao ấy.”
“Vậy thì đừng quay nữa, ăn trước đi. Ăn xong mình quay mấy đoạn khác kiểu hậu trường.”
“Ừ ừ!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi cùng Tạ Đình tìm chỗ ngồi.
Đồ vỉa hè mà, bàn ghế thì dính đầy vết dầu mỡ lâu ngày đen ngòm.
Tạ Đình chẳng nhăn mặt lấy một cái, cứ thế ngồi xuống cùng tôi.
Đôi chân dài miên man của anh co lại dưới bàn có phần hơi chật chội.
Tôi vội đẩy mấy món nhìn tạm ổn, sạch sẽ qua cho anh:
“Ăn đi, mấy món này ông chủ mới làm.”
“Ừ, em cũng ăn đi.”
Thế là hai đứa lại ngồi sát nhau, cùng nhau ăn uống.
Thấy tôi chưa no, anh lại đứng dậy gọi thêm vài phần nữa.
Vừa ăn, tôi vừa cảm thán:
“Tạ Đình, không có anh chắc em tiêu mất.”
Tạ Đình dịu giọng đáp:
“Em sẽ không bao giờ không có anh. Anh sẽ luôn ủng hộ em.”
“Hu hu, anh tốt quá đi mất. Sau này em mà cưới, nhất định sẽ mời anh ngồi bàn chính luôn!”
Rắc. Chiếc muỗng nhựa trong tay Tạ Đình đột ngột gãy đôi.
Anh điềm nhiên ném nó vào thùng rác cạnh đó đầy dầu mỡ, rồi nghiêng đầu nhìn tôi,
đôi mắt đen sẫm lướt qua chút mờ tối,
nhưng giọng anh vẫn ôn hòa:
“Đương nhiên rồi. Ngoài bố mẹ em và anh ra, còn ai xứng đáng ngồi bàn chính nữa?”
Tôi vừa cho vào miệng một miếng đậu phụ thối, gật đầu tán thành ngay:
“Đúng quá trời luôn!”
Anh đúng là một fanboy vừa đẹp trai vừa tốt bụng cực phẩm mà!