Chương 3 - Em Trai Bại Não Và Chàng Trai Đẹp
5
Gần gũi với trai đẹp, tất nhiên là chuyện tốt.
Nếu mà chân tôi không đau thấu trời thì còn tốt hơn nhiều.
“Tần Hy, cậu không sao chứ?”
Giọng anh ấy căng thẳng vang lên ngay trên đỉnh đầu.
Tôi lắc đầu, định đứng dậy.
Phải đứng dậy! Lỡ người ta tưởng tôi cố tình lao vào lòng anh thì sao!?
Nhưng mới động một chút, cơn đau nhói truyền lên khiến tôi phải bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Phó Bắc Ninh cúi xuống nhìn chân tôi, hàng lông mày đẹp lập tức nhíu lại:
“Có vẻ cậu bị trẹo chân rồi.”
Giây sau, tôi cảm thấy eo mình bị siết nhẹ.
Hương bạc hà mát lạnh đặc trưng bao quanh tôi.
“Để tôi đưa cậu đến phòng cấp cứu.”
…
Cho đến khi tôi được đưa vào khoa cấp cứu, đầu óc tôi vẫn còn trống rỗng.
Vừa rồi… Phó Bắc Ninh ôm tôi băng qua đường như thế sao?
Dù chỉ là một con phố, nhưng mà, nhưng mà—!!
“Trẹo khá nặng, giờ tôi bôi thuốc trước, nửa tháng tới hạn chế vận động mạnh nha.”
Một chị y tá dễ thương vừa băng chân cho tôi xong liền quay ra nhìn cửa phòng, cười tủm tỉm hỏi:
“Em là bạn gái của Tiểu Phó à?”
???
Tôi hoảng hốt xua tay:
“Không phải đâu ạ, bọn em chỉ là bạn thôi, chị hiểu nhầm rồi!”
Chị y tá nháy mắt:
“Không phải à? Vậy chắc cũng sắp rồi nhỉ? Bảo sao bình thường bao nhiêu người muốn giới thiệu bạn gái cho cậu ấy mà cậu ấy đều từ chối, hóa ra đã có người trong lòng rồi, còn xinh như thế này nữa! Thằng nhóc này, giấu kỹ ghê!”
Tôi còn chưa kịp giải thích thêm thì… Phó Bắc Ninh đã bước vào.
“Thế nào rồi, còn đau lắm không?”
Chị y tá dễ thương để lại nụ cười đầy ẩn ý rồi rút lui, Phó Bắc Ninh ngồi xuống mép giường bệnh, liếc nhìn mắt cá chân sưng tấy của tôi.
Tôi thẳng thắn đáp:
“Cũng… hơi đau.”
Điện thoại sáng lên – là tin nhắn từ Tần Vọng.
“Ăn lẩu xong nhớ tiện đường mua cho tao một phần gà cay nồi đất nhé.”
Tôi lập tức gửi cho nó tấm ảnh chân bị thương.
Nó:
“???”
Nửa phút sau, điện thoại reo chuông – là nó gọi tới. Tôi bấm tắt máy không do dự.
Phó Bắc Ninh liếc nhẹ sang màn hình như vô tình rồi hỏi:
“Người nhà à?”
“Ừm, đúng rồi, hỏi sao giờ còn chưa về nhà.”
Anh ấy ngẩng mắt nhìn tôi:
“Vậy để tôi đưa cậu về nhé?”
…
Dư Tiểu Tiểu gửi nguyên một tràng icon hét chói tai:
“Aaaaaa! Cú trẹo chân này ĐÁNG GIÁ QUÁ TRỜI!”
Haizz… ai mà cãi nổi?
Tôi và Phó Bắc Ninh ngồi ghế sau xe taxi. Tuy giữa hai đứa còn cách một chút nhưng trong không gian kín như vậy, không khí mập mờ cứ như có thể chạm được.
Tôi hỏi anh ấy vài chuyện về kỳ thực tập ở bệnh viện, rồi tiện thể buôn dưa lê vài câu về ông sếp “đáng yêu” của mình.
“Thời đi học vẫn là sướng nhất!” – Tôi thở dài – “Ra trường rồi là không còn tự do như xưa nữa. Nhắc mới nhớ, hồi trước tôi từng đến trường các cậu một lần đó.”
Phó Bắc Ninh nhướng mày: “Ồ?”
Tôi ngẫm nghĩ: “Hồi năm hai, có cuộc thi lập trình được tổ chức ở trường cậu.”
Anh gật đầu: “Thế kết quả thế nào?”
Tôi khoát tay: “Thường thường thôi.”
Dù gì anh cũng không học ngành tôi, không biết cũng là bình thường, với lại chuyện cũng mấy năm rồi mà.
Ai mà ngờ hồi đó trường anh lại có trai đẹp như này, biết vậy đã đăng ký học Đại học A luôn rồi!
Taxi dừng ở cổng khu chung cư.
Phó Bắc Ninh hỏi:
“Chân cậu đau thế, để tôi đưa vào trong nhé?”
Tôi vội vàng xua tay:
“Không cần đâu, hôm nay đã làm phiền cậu quá rồi. Từ đây đến nhà chỉ mấy bước, tôi tự đi được.”
Nói đùa chứ, thằng em tôi đang ở nhà chờ sẵn đấy. Để Phó Bắc Ninh mà chạm mặt nó là vỡ lở cả kịch bản!
Thấy tôi nói vậy, anh cũng không ép.
Chờ chiếc taxi đi khuất, tôi còn tiếc nuối vẫy tay chào theo bản năng. Ai ngờ vừa quay đầu lại, suýt nữa đập mặt vào thằng em trai.
“Tần Vọng! Em đứng đây làm gì vậy? Hù chị muốn xỉu luôn!”
Nó nhìn mắt cá chân sưng của tôi với vẻ chán ghét, rồi lại nhìn theo hướng taxi vừa đi, đôi mắt híp lại:
“Tần Hy, chị cũng được lắm, vì một thằng trai lạ, mà sẵn sàng hy sinh cả cái chân?”
“Tào lao!”
Tôi phang một cái vào sau đầu nó.
“Người ta là học trưởng tương lai của em, anh rể tương lai của em, hiểu chưa?”
6
Khác với tôi chọn học Đại học S ngoài tỉnh, Tần Vọng từ nhỏ đã luôn muốn đậu vào Đại học A.
Một phần vì gần nhà, phần nữa vì khoa Vật lý ở đó đúng gu nó.
Nếu được giữ lại học thẳng lên cao học, thì đúng là nên gọi Phó Bắc Ninh một tiếng “học trưởng”.
Nó nhún vai, bị ánh mắt tôi dọa đến mức phải chịu thua, miễn cưỡng đỡ tôi lên nhà.
“Gọi học trưởng là khả năng của em. Còn gọi anh rể… chị tự hỏi bản thân có xứng chưa?”
Không xứng hả?
Mới gặp lần thứ hai tôi đã lao vào lòng người ta rồi đấy!
Chỉ có đồng chí Dư Tiểu Tiểu là người duy nhất hiểu tôi.
“Đúng đó! Theo tiến độ này thì sớm muộn gì cũng chui được vào chăn người ta thôi!”
Tôi:
“Giữ hình tượng, giữ hình tượng chút coi!”
Thằng em tôi bấm thang máy, tôi lùi sang bên cạnh một chút rồi cúi đầu nhắn tin.
“Nói mới nhớ, nhìn Phó Bắc Ninh cao cao gầy gầy vậy mà ôm tôi nhẹ hều luôn ấy! Bế tôi đi cả đoạn đường mà thở cũng không loạn! Quá đỉnh!”
“Ting!” – thang máy mở cửa.
“Này, đi thôi.”
Tần Vọng nhắc tôi.
Về đến nhà, như thường lệ ba mẹ tôi lập tức nhào tới hỏi han một trận. Tôi phải cam đoan cả chục lần là “không sao, vết thương nhẹ thôi” thì họ mới yên tâm.
Về đến phòng, tôi mới nhớ nãy giờ Dư Tiểu Tiểu chưa trả lời tin nhắn.
Tôi định nhắn hỏi, vừa mở điện thoại ra thì thấy một tin nhắn WeChat từ Phó Bắc Ninh:
“Cuối tuần nếu rảnh tôi sẽ đi tập gym. À mà… cậu nhẹ thật đấy.”
Tôi: “……???”
Chết tôi rồi!!!
Tin nhắn vừa rồi tôi gửi nhầm cho Phó Bắc Ninh chứ không phải cho Tiểu Tiểu!?
…
Thảm họa. Cú phốt tầm cỡ quốc tế.
Trong giây phút đó, tôi thậm chí đã nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện… block Phó Bắc Ninh luôn cho xong.
Dư Tiểu Tiểu an ủi tôi:
“Ấy đừng mà! Mới có chút tiến triển với trai đẹp, bỏ ngang thế thì tiếc quá!”
Tôi ôm mặt tuyệt vọng:
“Đúng là tiến triển ‘vượt bậc’ luôn đấy… giờ thì ảnh biết tôi là một con lsp trong hình hài bánh bèo yếu đuối rồi.”
Dư Tiểu Tiểu: “…”
Phó Bắc Ninh mà biết lúc chân tôi trẹo tôi lại nghĩ toàn mấy chuyện tào lao kiểu vậy, anh ấy sẽ nhìn tôi kiểu gì chứ!? Bao nhiêu công tôi dày công xây dựng hình tượng bé gái ngoan – dịu dàng – biết nhẫn nhịn, giờ tiêu tan sạch sẽ!
Dư Tiểu Tiểu chẹp miệng:
“Thật ra thì… không phải tôi nói chứ, cái hình tượng đó của cậu vốn dĩ nó cũng hơi ảo rồi. Cậu giả vờ mềm mại còn lố hơn cả việc em cậu giả vờ bại não.”
Tôi đâu còn cách nào khác! Vì ngay từ lúc mới quen nhau, chúng tôi đã bắt đầu bằng một… cái cớ không thể tào lao hơn!
Tôi đành mặt dày nhắn tin giải thích với Phó Bắc Ninh:
“…Ờm, ngại quá, tại tôi cũng ít tiếp xúc với con trai nên tò mò chút thôi…”
Anh ấy không đào sâu thêm mà ngược lại còn hỏi sang chuyện khác:
“Cậu chưa từng yêu ai à?”
Tim tôi lập tức thót lại.
Khoan đã… khí chất độc thân từ trong trứng của tôi rõ đến thế sao!?
Tôi nhắn lại:
“Đúng vậy. Có gì… lạ lắm à?”
Đối phương “đang nhập chữ” một hồi lâu, đến mức tôi tưởng anh ấy không định trả lời nữa thì tin nhắn mới hiện lên:
“Không có gì, chỉ là hơi bất ngờ. Tôi tưởng người theo đuổi cậu nhiều lắm.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Thế cậu cũng còn độc thân đấy thôi?”
Tin nhắn vừa gửi đi, tôi mới chết đứng.
Chết tiệt! Tôi chưa bao giờ hỏi thẳng ảnh chuyện yêu đương! Giờ tự nhiên móc ra hỏi kiểu đó, chẳng khác nào ngầm thừa nhận là tôi từng lén tìm hiểu anh ấy!?
Nhưng mà rút lại tin nhắn thì càng lộ rõ là chột dạ…
Tôi vội vàng chữa cháy:
“Hồi trước có nghe vài người bạn ở A Đại nhắc đến cậu, ai cũng khen cậu giỏi, lại có nhiều người thích, nhưng chưa từng hẹn hò.”
(Thề luôn, toàn là tôi bịa ra!)
Thực ra đúng là tôi có quen vài người học A Đại, nhưng cũng chẳng thân đến mức tám mấy chuyện này.
Phó Bắc Ninh hình như cũng hơi bất ngờ, dừng lại mấy giây mới đáp:
“Không gặp được người phù hợp.”