Chương 17 - Em Là Mặt Trời Trong Anh

Họ vừa kết thúc câu chuyện thì Dương Tuấn đến. Dương Tuấn là phó Tổng phụ trách mảng dự án, cánh tay phải đắc lực của Hiểu Minh ở H&M Archi. Nhờ có cậu ta chăm chỉ làm việc mà Hiểu Minh dẫu có đi đâu cũng thấy an tâm. Vừa đến, cậu ta đã càm ràm một tràng dài:

“Cái thằng này, vừa đi Đà Nẵng về, còn chưa xử lý xong công việc tồn đọng đã tính đến chuyện ăn nhậu. Một đống hồ sơ cần cậu ký, cuối giờ tôi vào phòng cậu kiểm tra vẫn chưa thấy cậu xem đâu. Sao cậu ra trước mà không gọi tôi hả? Gần đây làm việc căng thẳng quá, tôi đây đang định đi nhờ xe cậu để không say không về.”

“Lâu lắm mới gặp anh em chiến hữu, bớt nói chuyện công việc đi, kẻo Tuấn Khanh cười chúng ta đấy. Cộng sự gì mà không đoàn kết gì cả.” Hiểu Minh phớt lờ câu chuyện, lái sang hướng khác.

“Cậu còn nói nữa hả? Vụ ở Đà Nẵng tôi vẫn ghim thù cậu đấy. Đang uống với bên Hiệp hội kiến trúc, cậu bỏ đi đâu đấy hả? Làm tôi tiếp đến qua nửa đêm, mệt muốn xỉu. Cậu lại còn rong chơi mấy ngày ở Đà Nẵng, để mặc tôi vừa công tác về việc đã ngập đầu ngập cổ.”

“Tôi chỉ đi làm sau cậu có một buổi thôi mà. Chiều nay chẳng phải tôi đã về rồi đây. Thấy có lỗi nên mới gọi cậu ra uống. Hôm nay xả láng đi, tôi mời.” Hiểu Minh thấy căng nên xuống nước.

“Được, vậy hôm nay chúng ta phải rút hết hầu bao cậu ta mới được Tuấn Khanh nhỉ.”

Tuấn Khanh mỉm cười. Tình đồng nghiệp của hai tên này đúng là rất tốt đẹp. Anh hùa theo: “Tiền cậu ta nhiều như vậy, sợ rằng chưa rút hết thì chúng ta đã ngả nghiêng rồi. Tôi vẫn là giữ sức khoẻ của mình thì hơn.”

“Cái thằng chừng mực và tốt bụng như cậu, con gái lại không thích đâu. Trai hư như Hiểu Minh này, gái xinh mới đổ xô vào.” Dương Tuấn nhận xét, làm hai tên kia phì cười.

“Phải phải. Đàn ông tử tế như tôi đây, giờ kiếm người yêu lại khó. Các em ý nói là, yêu trai hư mới vui.” Tuấn Khanh hùa theo.

“Tôi hoàn lương rồi, giờ không hư nữa.” Hiểu Minh vừa nói, vừa nâng ly bia lên chạm với hai chiến hữu.

Uống chưa hết cốc thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc tiến đến bàn của ba người, lên tiếng:

“Ai hoàn lương hả? Cậu á Hiểu Minh? Thật tốt quá, Hiểu Minh. Vừa hay Phương Di nhà tôi sắp về nước. Nó vẫn thường xuyên hỏi thăm cậu đấy. Cậu có phong hoa tuyết nguyệt kiểu gì, cũng đừng để lại hậu quả, sau này còn làm em rể tôi.”

“Đến rồi à? Ngồi xuống đây? Đại thiếu gia hôm nay đi một mình thôi sao? Sư tử Hà Đông nhà cậu đâu?” Tuấn Khanh lên tiếng.

“Ai thèm làm em rể cái thằng nhà cậu chứ? Nói em gái cậu tìm mối khác đi, tôi đây không xứng với gia đình danh gia vọng tộc nhà cậu.” Hiểu Minh nói tỉnh bơ.

Phương Duy chính là đại thiếu gia con nhà hào môn lớn nhất nhì thành phố này. Trong nhóm chỉ mỗi mình anh ta là kết hôn rồi. Ba của anh ta sở hữu công ty bất động sản với các dự án đình đám và hệ thống nhà hàng Món Việt với chuỗi cửa hàng trải dài khắp các thành phố lớn ở Việt Nam. Tụi anh thường đùa, tên này thật biết cách đầu thai, sinh ra đã ở vạch đích.

“Hổ cái nhà tôi đang đi du lịch với bạn, nên tôi mới được tự do thế này, các cậu gọi thật đúng lúc.” Rồi quay sang Hiểu Minh nói tiếp. “Chỗ bạn bè tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại. Ba tôi cưng chiều Phương Di như vậy, có khi sau này sẽ chia gia tài cho nó phần hơn. Chỉ cần cậu gật đầu là điểm xuất phát còn cao hơn cả tôi.” Phương Duy vừa ngồi xuống thấy ly bia ở đó đã nâng ly lên uống một hớp..

“Những gì tự mình làm ra mới quý. Tôi không bán thân để lấy một nửa gia tài nhà cậu.” Hiểu Minh đáp trả.

“Vậy sao cậu còn gieo rắc thương nhớ cho con nhỏ em tôi làm gì? Từ khi gặp cậu, nó còn thề độc nếu không phải cậu sẽ không cưới.”

Hiểu Minh phì cười, nhớ lại. Anh gặp con bé cách đây 7 năm, khi anh đang trong giai đoạn chênh vênh nhất của cuộc đời. Lúc đó, nhóc con đó mới 15 tuổi, đang học lớp 9 thì phải, đã mạnh dạn đến trước mặt anh và nói:

“Anh Hiểu Minh, anh chờ em lớn được không? Nếu chị ấy không trân trọng anh, anh đừng buồn nhé. Sau này lớn lên, em sẽ ở bên anh.”

Nghe nhóc con nói, anh có chút cảm kích nhưng chỉ mỉm cười coi như một câu bông đùa, giơ tay xoa đầu nó và đùa lại: “Học đi. Nếu lớn lên thật giỏi giang và xinh đẹp, anh sẽ xem xét.” Nhanh như vậy đã bảy năm.

“Tôi không gieo thương nhớ cho ai cả. Đường tình duyên của tôi vốn lận đận, không muốn kéo em gái cậu vào đâu.” Hiểu Minh thật lòng nói. Với con bé đó, anh chỉ coi như em gái thôi, chưa từng nghĩ đến chuyện xa xôi.

“Lận đận như cậu tôi cũng muốn. Cứ sáu tháng lại thấy cặp kè với chân dài hoặc hoa khôi. Toàn người đẹp nóng bỏng.” Dương Tuấn chẹp chẹp miệng.

“Tuổi trẻ sống phóng khoáng, giờ tôi hối hận rồi. Từ nay, sẽ sống mẫu mực cho các cậu xem.” Hiểu Minh nghiêm túc nói.

“Cái gì?” Cả ba đồng thanh hỏi lại, khuôn mặt đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên hết sức.

“Cậu định kể chuyện cười cho tụi này nghe đấy à?” Phương Duy hỏi lại.

“Chưa hình dung được tên này mẫu mực trông sẽ thế nào?” Tuấn Khanh lên tiếng.

“Chắc ăn mặn nhiều sợ nghiệp quật. Cậu cũng nên tu nhân tích phước, làm cho mình bớt quyến rũ đi. Bộ mặt này, chẳng cần làm gì gái cũng tự tìm đến cửa.”

“Các cậu cứ chờ đi. Ông đây nói được là làm được.” Hiểu Minh trả lời khảng khái, nâng ly bia lên cạn 100% với chiến hữu. Trước đây, là anh chưa gặp được cô gái nào khiến anh có cảm giác muốn gắn bó lâu dài, giờ thì tìm được rồi. Anh nhất định phải có được cô ấy.

***

Hai ngày sau, Hiểu Minh nhận được tin nhắn từ số máy của Thy Thy. “Hạnh Chi cô ấy lên Hà Nội rồi. Anh muốn gặp thì liên hệ nhé.”

Anh nhắn lại cảm ơn rồi bần thần ngồi tựa lưng vào chiếc ghế Tổng giám đốc trong phòng làm việc, suy nghĩ. Gặp cô ấy anh phải nói gì để cô ấy đồng ý hẹn hò với anh? Giữa họ ngoài tình một đêm ra không có nền tảng gì cả? Không quen biết, không hiểu nhau, thậm chí còn chưa từng có thông tin gì về nhau? Liệu cô ấy có tin tưởng anh không?

Tan làm, anh cố tình ở lại công ty thật muộn, chờ trời tối hẳn mới theo địa chỉ Thy Thy nhắn, tìm đến nhà cô. Anh đỗ xe ở một góc khuất gần toà chung cư nơi cô đang ở, dừng lại, xuống xe, tựa vào cửa xe đứng hút thuốc. Có số điện thoại của cô, nhưng anh không gọi, vì không dám chắc cô có nghe máy hay không?

Thật lâu sau, anh thấy một cô gái với mái tóc đen dài trong chiếc áo phông thụng và quần thể thao tối màu, cầm theo hai túi ni lông, đi về phía xe rác. Trái tim anh như nhảy cẫng lên, mừng rỡ, đan xen một chút lo lắng. Anh tắt điếu thuốc, chửi thề trong lòng. Mẹ kiếp. Có phải lần đầu có bạn gái đâu, sao lại hồi hộp thế nhỉ?

“Hạnh Chi…” Anh gọi to.

Nghe tiếng gọi, Hạnh Chi giật mình quay lại nhìn ngó, mày hơi chau lại. Là ai gọi mình vậy? Trong một giây nhìn thấy anh, cô bỗng có cảm giác sợ hãi, trống ngực đập thình thịch, cảm giác như mình bị mất tự chủ. Cô nắm chặt bàn tay, nheo mắt lại nhìn người đàn ông đang đứng bên chiếc xe siêu sang, sải bước nhanh đến lại gần mình.

“Hạnh Chi, em là Hạnh Chi, không phải Thy Thy?” Hiểu Minh lên tiếng trước.

“Sao anh biết tôi ở đây?” Cô không trả lời, mà hỏi lại.

“Sao em gạt tôi?”

Khi biết ngay cả cái tên của mình cô cũng không muốn nói với anh, anh thực sự tức giận. Trong mối quan hệ này, ngay từ đầu cô đã xác định không muốn dây dưa với anh rồi. Còn anh thì lại luôn đau đầu nghĩ cách, làm thế nào để lại gần cô. Một người thành ý như vậy, gặp một người thản nhiên như không, làm sao không nổi điên được chứ?

“Tôi gạt anh cái gì?” Giọng cô vẫn bình thản.

“Ngay cả tên của mình, em cũng không thành thật với tôi?”

“Anh chưa bao giờ hỏi, mà tự mình gọi tôi như vậy.” Cô đáp lại không khách khí.

“Em… Vậy tại sao em không thanh minh?”

“Tôi cần phải thanh minh với một người qua đường sao?”

“Em coi tôi chỉ như một người qua đường thôi sao?” Anh khẽ nắm bàn tay, nhíu mày, hỏi lại.

Cô không trả lời, mà nhìn anh một lúc, trái tim có cảm giác như đang run lên dưới ánh nhìn như thiêu đốt của người đàn ông này. Một lúc sau, cô lạnh lùng nói:

“Hiểu Minh, anh đã nói là sẽ không dây dưa. Chúng ta hãy như chưa từng quen biết. Tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì.”

Anh nắm chặt bàn tay, quan sát vẻ mặt của người con gái đối diện. Ngủ với anh xong, có thể phủi tay sạch trơn vậy sao? Chuyện này đúng là xưa nay hiếm. Trước đây, anh rất thận trọng lên giường với phụ nữ, nhưng sau khi chuyện xảy ra rồi, đối phương đều bám anh không rời. Chỉ có anh mới có quyền chủ động, hoặc liên lạc hoặc cắt đứt.

Lần đầu tiên bị đá ra khỏi cuộc đời một cô gái, khiến anh cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương sâu sắc.

“Em nghĩ là chưa xảy ra, thì nó chưa xảy ra à? Ngủ với đàn ông xong, em lại có thể vờ như không có chuyện gì ư?”

“Anh…” Hạnh Chi trừng mắt.

“Còn nữa, hôm đó tôi không đeo bao…” Anh muốn nhắc cho cô nhớ, đêm đó hay người đã cuồng nhiệt thế nào, anh cứ thế đi vào người cô trần trụi ra sao.

Hạnh Chi bắt đầu xấu hổ, mặt nóng bừng lên. Cô sợ sệt nhìn ngó xung quanh xem có ai ở gần không. Đứng giữa thanh thiên bạch nhật nói chuyện này khiến cô không thể bình tĩnh được. Cô muốn ngắt câu chuyện ở đây.

“Không đeo bao thì sao chứ? Anh sợ rằng tôi sẽ đem con đến bắt anh chịu trách nhiệm à? Anh yên tâm, tôi mới là người không muốn dây dưa với anh.”

Nói rồi, cô lạnh lùng bước đi, để mặc sau lưng một bóng người mặt đen xì vì tức giận.

Hiểu Minh cảm thấy, như vừa bị ai tát vào mặt, không cam lòng, liền bước nhanh hai bước, nắm lấy tay cô giữ lại. Hạnh Chi dùng sức, giật tay mình ra, ngẩng đầu ngước nhìn. Trái tim cô đập liên hồi trong lồng ngực, song mặt cô vẫn cố làm ra vẻ bình thản:

“Anh không cần lo lắng. Tôi đã uống thuốc rồi. Tình trường dày dặn như anh chắc phải biết, phụ nữ sau khi làm chuyện đó trong vòng 72 giờ vẫn có cách bảo vệ bản thân mình thoát khỏi rắc rối mà.”

“Gì cơ? Em uống thuốc à? Tôi không có ý như em nghĩ. Đó là lần đầu tiên của em, tôi muốn chịu trách nhiệm.” Anh mặt dày nói.

“Anh định chịu trách nhiệm thế nào? Bằng tiền sao? Hiểu Minh, cái tôi cần không phải là tiền của anh. Chỉ cần anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa là được rồi.”

Anh nhíu chặt mày, cảm giác tại sao cô gái này luôn nghĩ về mình với tình huống tệ bạc nhất. Anh hoàn toàn không có ý đó. Thậm chí, anh còn hy vọng, nếu cô có con, anh sẵn sàng chịu trách nhiệm, cùng cô kết hôn, sinh con và nuôi dưỡng đứa trẻ. Ngày hôm đó bảy năm về trước, anh đã mất đi một phần máu thịt của mình. Bảy năm sau, anh rất muốn đứa trẻ đó lại được đầu thai làm con của anh và cô. Chỉ tiếc, người con gái này quá lạnh lùng, trong lòng không có anh. Anh bỗng thấy tức giận, không hiểu lý do vì đâu, nhìn cô đáp trả lại:

“Hạnh Chi, dù muốn hay không, em cũng sẽ phải gặp lại tôi. Sau chuyện đã xảy ra, đừng nghĩ đến việc đá tôi ra khỏi cuộc đời em. Không dễ thế đâu.”

Nói rồi anh quay lưng đi về phía ô tô của mình, nhanh chóng lên xe và đóng sập cửa lại, lái xe rời đi mất với tâm trạng rất tệ.