Chương 1 - Em Không Phóng Hỏa

1

Sốt cao 41 độ, mẹ tôi bảo tôi nhanh chóng đến bệnh viện.

“Anh trai con không phải làm việc ở bệnh viện sao? Gọi điện cho nó, đến tìm nó đi.”

“Còn mẹ? Chị con tối nay đến sân bay, mẹ đâu có thời gian đưa con đi…”

Đầu tôi đau nhức như búa bổ, nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn quyết định về nhà tìm thuốc hạ sốt.

Vì tôi biết, người anh trai yêu quý đang làm việc ở bệnh viện ấy, ghét tôi đến mức nào.

Nếu tôi tìm anh ta, e rằng anh ta sẽ trực tiếp đưa tôi vào nhà x,ác.

2

Nhưng tôi không ngờ, dù đã về nhà, tôi vẫn phải chạm mặt người đàn ông mong tôi ch,et ngay lập tức đó.

Anh ta vừa tắm xong, không mặc áo.

Những giọt nước trượt từ cằm xuống, lướt qua đường nét cơ bụng. Anh ta vừa lau tóc, vừa dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi.

“Em…”

Sao em không ở bệnh viện?

Tôi há miệng, muốn nói nhưng nghẹn ứ nơi cổ họng.

Đứng trước mặt Lâm Ức Thần, tôi luôn thế này, nhất thời không biết làm gì trước người anh trai của mình, dù anh ta không phải anh ruột của tôi.

Anh ta khẽ cười nhạo, như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

“Đổi ca.”

“…”

Sớm biết anh ta đổi ca, tôi đã đến bệnh viện khám rồi.

Tôi đi đến tủ thuốc tìm thuốc hạ sốt. Lâm Ức Thần là bác sĩ, nên trong nhà có khá nhiều loại thuốc thông dụng.

Nhưng vừa chạm vào hộp thuốc có chữ Ibuprofen, tay tôi liền bị gạt ra.

Lâm Ức Thần đứng sau lưng tôi, cúi xuống nhìn tôi.

“Ai cho phép em dùng thuốc anh mang về?”

Tôi thở dài, cơn sốt khiến đầu óc tôi chẳng thể suy nghĩ gì.

Tôi ngước mắt nhìn anh ta.

“Anh, em sốt rồi.”

“Sốt? Sao em không ch,et luôn đi?”

“Mẹ anh bị thiêu ch,et trong đám cháy, khi đó anh đâu có biểu cảm như vậy.”

“…”

Ngày hôm đó, có lẽ do nhiệt độ cơ thể quá cao, khiến cảm xúc tôi dâng trào.

Hoặc có lẽ, người ta thường trở nên nhạy cảm khi bị cảm.

Tôi bỗng lớn giọng, gần như khóc:

“Không phải em phóng hỏa mà!”

“Em đã nói rất nhiều lần! Không phải em!”

“Tại sao mọi người đều không tin em? Không phải em phóng hỏa! Em phải nói bao nhiêu lần nữa…”

Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội, đầu óc ong ong.

Đột ngột, giọng tôi ngừng lại vì ý thức chìm vào bóng tối.

Trước khi ngã xuống, tôi nghe thấy anh ta gọi tên mình.

3

Lâm Ức Thần là con trai riêng của bố dượng tôi. Anh ta là con riêng, còn tôi là con gái riêng của mẹ tôi.

Bảy năm trước, mẹ ruột của anh ta ch,et trong một vụ hỏa hoạn.

Trong đoạn video duy nhất còn lại từ hiện trường vụ án, chỉ thấy mờ mờ bóng dáng của hung thủ, là một trong hai người – tôi hoặc chị gái sinh đôi của tôi, Lục Hạn.

Thật ra vụ án đó cuối cùng cũng không tìm được chứng cứ để xác định hung thủ thực sự.

Nhưng mọi người đều mặc định rằng bóng người trong video chính là tôi.

Bởi vì Lục Hạn đã tìm được người thân cận nhất để làm chứng giả cho cô ta.

Bởi vì Lục Hạn xuất sắc hơn tôi, hoàn hảo hơn tôi.

Bởi vì Lục Hạn sắp đi du học, không thể có bất kỳ vết nhơ nào.

Nên tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau, chuyển sự ghét bỏ và thù hận sang tôi.

Trước đây, Lâm Ức Thần đối xử với tôi dịu dàng đến mức bạn bè tôi cũng phải ghen tỵ.

Nhưng sau khi mẹ ruột anh ta qua đời, không chỉ tính cách anh ta thay đổi, mà thái độ đối với tôi cũng khác đi…

4

Tôi bị lạnh mà tỉnh giấc.

Phần eo lạnh buốt.

Cảm giác lành lạnh đó còn đang đi xuống…

Tôi rùng mình.

Khi mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang nằm trên đùi Lâm Ức Thần, tư thế thực sự không được bình thường.

Lâm Ức Thần không còn là người anh trai từng bảo vệ tôi khắp nơi nữa. Bây giờ anh ta có thể làm bất cứ điều gì.

Tôi muốn vùng vẫy, nhưng anh ta dùng đầu gối chặn chân tôi lại.

Ấn đầu tôi xuống, sau đó tay bóp cổ tôi.

“Em chạy cái gì?”

… Với tư thế này, ai mà không chạy chứ.

Cảm giác của bông tẩm cồn vẫn tiếp tục đi xuống, tôi biết anh ta muốn làm gì. Nhưng tôi vẫn xấu hổ đến mức muốn ch,et.

Tôi nằm úp trên giường, mặt vùi vào gối.

“Em ghét anh.”

Đáp lại tôi chỉ là tiếng xé bao bì đồ y tế.

Lâm Ức Thần từng tiêm hạ sốt cho tôi.

Nhưng khi đó anh ta biết tôi sợ đau, nên đã dỗ tôi rất lâu trước khi tiêm.

Giờ đây, anh ta tiêm một phát, tôi đau đến suýt bật khỏi giường.

Người đàn ông bịt kín ống tiêm đã dùng, ném vào thùng rác, cúi đầu nhìn tôi trong trạng thái quần áo xộc xệch.

Nhẹ nhàng nói:

“Anh mới ghét em.”

5

Lâm Ức Thần bảo tôi mặc quần áo vào, anh ta muốn đưa tôi đến sân bay.

Chị tôi… cô ấy đã trở về nước.

Cơn sốt dù sao cũng đã hạ, nhưng nghĩ đến việc phải đối mặt với gương mặt mà tôi không muốn gặp nhất, tôi chỉ cảm thấy bất lực và ghét chính mình.

“Anh trai, lâu rồi không gặp, anh xem em có cao hơn không?”

Tại sân bay, một giọng nói trong trẻo vui vẻ vang lên, Lục Hạn mặc áo trắng váy dài, phớt lờ tôi, chạy ngay đến chỗ anh ta.

Lâm Ức Thần đút tay vào túi, cúi người xuống, cười rồi đưa tay xoa đầu cô ấy.

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua, tôi thấy Lâm Ức Thần cười.

Thì ra, người này cũng có thể cười.

Thì ra, anh ta không đ,iên rồ với tất cả mọi người.

Nhưng ai có thể nghĩ rằng, sự dịu dàng này, vốn dĩ thuộc về tôi.

Thật ra tôi biết, Lục Hạn rất thích Lâm Ức Thần.

Trước đây cô ấy đã hỏi tôi rất nhiều lần, tại sao anh ấy lại đưa tôi đi xem phim mà không đưa cô ấy đi.

Ngày trước, Lâm Ức Thần đúng là thiên vị tôi hơn, nên tôi từng được nếm trải cảm giác được anh ta cưng chiều mà cô ấy không có.

Nhưng giờ đây, Lục Hạn đã thành công giành lấy Lâm Ức Thần từ tay tôi.

“Em gái, em sống tốt chứ?”

Cô ấy bất ngờ ôm chầm lấy tôi.

“Em gái con… Haizz, nếu nó mà được bằng một nửa con thì tốt rồi.”

Bên cạnh vang lên tiếng mẹ tôi thở dài, cơ thể tôi vô thức cứng đờ.

Lục Hạn dựa vào vai tôi, cười khẽ.

Tôi chợt nhớ đến lời cô ấy từng nói với tôi từ rất lâu trước đây.

Cô ấy nói, em gái, em biết vì sao chị thông minh hơn em không?

Bởi vì từ khi còn là thai nhi, chị đã c,ướp lấy dinh dưỡng của em rồi.

Chị đấy, chính là muốn c,ướp đi tất cả của em.

6

Buổi tối, tôi gõ cửa phòng Lục Hạn.

“Lục Hạn, chị từng hứa với em, sau khi về nước, chị sẽ nói sự thật cho mọi người.”

“Em nói gì thế, em gái?”

Tôi đang chất vấn cô ấy, nhưng cô ấy lại giả ngây.

“Chị rõ ràng đã hứa, sau khi đi du học trở về, chị sẽ nói ra sự thật, thừa nhận rằng chính chị đã phóng hỏa…”

“Em gái, em có thể đưa điện thoại của em cho chị không?”

Tôi ngớ người, vô thức nắm chặt chiếc điện thoại trong túi quần.

Nhưng cô ấy mạnh tay cướp lấy điện thoại của tôi, sức lực tôi không bằng cô ấy.

Cô ấy bấm dừng ứng dụng ghi âm, sau đó xóa file ghi âm, động tác liền mạch không chút do dự.

“Em gái, em thông minh hơn rồi đấy, biết ghi âm lại cuộc nói chuyện của chúng ta cơ à.”

Cô ấy ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn tôi.

Đúng vậy, ban đầu tôi định ghi âm toàn bộ cuộc trò chuyện giữa chúng tôi. Nhưng điều tôi hối hận nhất là không ghi lại lời cô ấy từng khóc lóc van xin tôi nhận tội thay cô ấy.

Bị lật tẩy, tôi chỉ biết tắt màn hình điện thoại, nhưng cô ấy lại cười trước.

“Em gái, đừng nghiêm trọng như vậy mà. Ngày mai chúng ta sẽ gọi bố mẹ và anh trai đến, nói sự thật với họ, được không?”

Cô gái trên giường cười ngọt ngào, tôi không tin rằng cô ấy sẽ dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Nhưng tôi cũng không biết, cô ấy sẽ giở trò gì.

7

Tôi nhắn tin cho Lâm Ức Thần, hỏi khi nào anh rảnh, tôi có chuyện muốn nói với anh.

Anh trả lời: “Cả đời này cũng không rảnh.”

Mãi đến khi Lục Hạn gọi điện cho anh, anh mới bảo rằng chiều nay có mấy ca phẫu thuật, đến tối mới về.

Tôi chưa từng nghĩ rằng sự lo lắng trong lòng mình lại mãnh liệt đến thế.

Tôi mơ thấy mình nói ra sự thật cho mọi người.

Mỗi lần Lâm Ức Thần nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng đó.

Mỗi lần mẹ tôi trách móc tôi không bằng chị gái.

Tôi đều muốn chứng minh rằng, thật sự không phải tôi.

Như vậy, sẽ không ai ghét bỏ tôi nữa.

Ca phẫu thuật của Lâm Ức Thần kéo dài đến rất muộn.

Khi màn đêm buông xuống, những vì sao đã lên, anh mới trở về.

Người đàn ông bóp bóp chân mày, nhìn thấy tôi liền vô thức lộ ra ánh mắt chán ghét.

… Có một điều rất kỳ lạ, tôi và Lục Hạn rất giống nhau, nhưng anh chưa bao giờ nhầm lẫn chúng tôi.

Ba tôi, cũng chính là cha ruột của Lâm Ức Thần, được gọi về từ công ty.

Mọi người ngồi quanh bàn ăn, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh:

“Anh, ba mẹ, em chỉ muốn nói với mọi người.”

“Vụ hỏa hoạn năm đó không phải do em phóng hỏa, là Lục Hạn làm.”

“Chị ấy từng nói, khi đi du học về sẽ trả lại sự trong sạch cho em…”

Giọng tôi run rẩy. Nói xong, tôi nhận ra một điều.

Lục Hạn không hề ủng hộ lời tôi nói.

Cô ấy khoanh tay, mỉm cười nhìn tôi.

Sau đó, từng câu từng chữ của cô ấy như những nhát d,ao á,c qu,ỷ, chính xác đ,âm vào người tôi.

“Em gái, em đang nói gì vậy? Hôm nay chẳng phải chúng ta đến đây vì em nói muốn xin lỗi anh Lâm sao?”

“Chẳng phải vì em hại ch,et mẹ của anh ấy, nhưng vẫn chưa từng xin lỗi sao?”

“Ban nãy nói là sẽ xin lỗi đàng hoàng, sao giờ lại đổ tội lên đầu chị?”

“Chẳng lẽ… em vẫn chưa cam lòng, còn muốn vu oan cho chị à?”

Tôi sững sờ. Đây hoàn toàn không giống những gì chúng tôi đã thỏa thuận.

Rồi tôi hiểu ra.

Tôi đột nhiên thấy căm ghét chính mình.

Cô ta là một con qu,ỷ, tại sao tôi có thể tin cô ta?