Chương 12 - Em Tôi "Nghiện" Làm Tuesday - Em Gái Tôi "Nghiện" Làm Tuesday

 

Tôi không ngu ngốc đến mức tự mình giet chet nó, nhưng vận mệnh của cuộc đời thường rất diệu kỳ, chắc là do nhân quả, nghiệp báo nên khi họ đang trên đường đến bến xe, Phương Hiểu bị Vũ Văn Bân đâm. Hóa ra sau khi về, Lý Lâm đã đá Vũ Văn Bân ra ngoài, lấy lại hết nhà cửa tiền bạc. Vũ Văn Bân rơi vào tình cảnh không còn gì, nợ ngập đầu nên tức giận đến mức cuồng loạn.

 

Gã cho rằng mình bị Phương Hiểu gài bẫy, cảm thấy bản thân bị lừa. Không thì tại sao Trương Khiêm lại tìm đến chính xác và còn dẫn theo Lý Lâm như vậy?

 

Phương Hiểu bị đâm mười mấy nhát, hiện đang nằm trong phòng cấp cứu (ICU). Tiền viện phí ở ICU là một gánh nặng tài chính lớn, gia đình nó không đủ khả năng chi trả nên họ đã đến tìm tôi để mượn tiền, nhưng tôi đã từ chối.

 

Tôi hỏi bọn họ: “Ngôi nhà đó không phải vẫn còn sao? Đừng chần chừ nữa, nhanh chóng bán đi!” Tôi đã nhìn thấu bộ mặt dối trá của họ rồi nên không cần phải giữ gìn lời lẽ, tôi có thể nói thẳng ra những điều tàn nhẫn nhất.

 

Cuối cùng chú tôi không còn cách nào khác, đành phải bán ngôi nhà để có tiền trả viện phí. Nhưng chưa được hai ngày, tòa án gửi đơn kiện, Lý Lâm đã kiện Trương Khiêm với Phương Hiểu, yêu cầu Trương Khiêm trả lại những món quà tặng cho Phương Hiểu trong thời gian hôn nhân, bao gồm túi hàng hiệu cũng như đống trang sức.

 

Đơn kiện nêu rõ mọi chi tiết, tổng số tiền lên đến vài vạn tệ, nhưng tiền đâu ra bây giờ? Hiện tại bọn họ nghèo đến mức vài trăm tệ còn không có nói gì đến vài vạn.

Sau đó chú tôi đến bệnh viện và nói với bác sĩ rằng nếu thực sự không còn hy vọng thì nên rút ống thở của Phương Hiểu đi, cứu sống được lại thành người thực vật thìcòn tồi tệ hơn. Dì tôi nghe được, hai người đã xô xát ngay trong bệnh viện, làm bị thương một người già đến khám bệnh, nghe nói bị thương khá nặng. Người nhà của nạn nhân từ chối hòa giải, cả chú lẫn dì đều bị đưa vào t/ù.

 

Mẹ tôi kể cho tôi nghe rằng chú gặp phải xui xẻo, miệng nói gì trúng đấy, Phương Hiểu đã nằm mấy tháng mà không hồi phục, trở thành người thực vật như lời chú đã nói. Chú thấy tình cảnh của hai mẹ con này một người liệt nửa người, một người trở thành người thực vật thì liền trốn về quê ngay trong đêm.

 

Mẹ tôi vừa trách dì không biết nhìn người, vừa trách chú bạc nghĩa, vừa trách tôi không xuất hiện trong lúc gia đình gặp khó khăn. Tôi biết dù có kể về kiếp trước thì ba mẹ tôi cũng không tin. Cuối cùng ba tôi đã can thiệp, nói: “Nhà mình đã giúp họ không ít lần, bây giờ họ chịu quả báo là tự làm tự chịu. Trước đây bà còn trách bé Mai của chúng ta không chăm sóc em gái tử tế, nghe thế cũng đủ biết gia đình này tính bắt cóc đạo đức, đổ lỗi, trong khi mình giúp họ nhiều như thế, bây giờ em còn bênh họ trách con mình, em coi lại mình xem?”

 

Mẹ tôi thở dài, không nói thêm gì nữa.

 

Lần cuối cùng tôi nghe nhắc đến họ là một năm sau, Phương Hiểu với mẹ nó được đưa vào viện dưỡng lão. Do tiền bạc không nhiều, họ chỉ có thể vào khu vực rẻ nhất, nhưng người làm trong khu đó cực kỳ vô trách nhiệm khiến hai người phải chịu đựng không ít khổ sở, khi mẹ tôi đến thăm, cơ thể của Phương Hiểu đã hoại tử nát bét.

 

Mẹ tôi kể lại chi tiết nhưng tôi chỉ nghe qua một lần, không cảm thấy quá đau lòng.

 

So với việc chet nhanh chóng, tôi thà thấy nó cứ sống như vậy đi, để còn đền tội.

 

Cuộc đời kiếp này của mình, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai cản trở nữa!

 

(Hết)

Ghé trang mình đọc nhiều truyện hay nha, bộ “Hối Muộn” hay “Tôi Chơi Chếch Cả Lò Nhà Chồng”, “Chông Tôi Nắm Tay Một Nữ Sinh Đại Học” cũng hay lắm đó, cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui nhaaa.