Chương 2 - Em Gái Nhà Khoa Học Và Vụ Bê Bối Cà Chua
【Ai mà không biết Tiêu Tiêu có quan hệ với Cố thị, tiểu thư nhà hào môn đấy, không phải dạng vừa đâu!】
Thậm chí còn có người tag thẳng tên Cố Tận:
【Sao không quản em gái ruột mình vậy? Làm anh mà để em gái bị bắt nạt thế à!】
Tôi đọc mà đầu óc quay mòng mòng.
May mà có một fan cứng nhiệt tình “phổ cập kiến thức”:
Hóa ra hôm Tiêu Tiêu nhận giải “Ngôi sao mới xuất sắc nhất”,
cô ta bất ngờ lên hot search hạng nhất.
Đúng lúc đó, hot search hạng hai là bài đăng từ tài khoản chính thức của Cố Tận, chúc mừng em gái đạt được ước mơ.
Anh còn vung tay phát hàng trăm phong bao lì xì, mỗi cái hơn 200.000 tệ.
Tiêu Tiêu “vô tình” nhận được cái lớn nhất: 10.000 tệ.
Cô ta còn bình luận một câu:
【Cảm ơn anh trai, yêu anh】
Comment đó được đẩy lên đầu bảng, hàng vạn lượt thích.
Vì Cố Tận không ghi rõ “em gái” là ai,
cộng thêm bình luận của Tiêu Tiêu nổi bật quá mức,
thế là dân mạng cứ tưởng bọn họ thật sự là anh em ruột.
Có người hỏi sao anh em lại họ khác nhau?
Bị fan não tàn thuyết phục rằng:
“Em gái theo họ mẹ, anh trai theo họ bố, thể hiện cha mẹ ân ái, gia đình hòa thuận.”
Tôi chỉ biết ôm trán thở dài.
Thật ra ba mẹ tôi đúng là rất yêu thương nhau.
Năm xưa mẹ sinh hai anh em tôi – là sinh đôi – suýt nữa bị băng huyết.
Ba tôi sợ đến mức suýt ngất,
vì muốn hai đứa con ghi nhớ tình cảm cha mẹ, nên cho cả hai đều theo họ mẹ.
Chỉ tiếc, sau này họ gặp tai nạn máy bay.
Anh trai tôi liều mạng bảo vệ đứa em gái suy sụp là tôi,
một mình chống lại đám họ hàng tham lam như lang sói,
giữ vững cơ nghiệp ba mẹ để lại, đưa công ty phát triển như ngày nay.
Anh cũng luôn nâng niu chăm sóc tôi,
ước gì có thể buộc tôi lại bên người bằng dây xích gắn ở thắt lưng.
Trên mạng, anh ấy bảo vệ thông tin về tôi rất kỹ.
Cho tới bây giờ, chưa ai biết tôi là em gái song sinh của Cố Tận.
Là một “anh trai quốc dân” chính hiệu,
khi tôi trở thành giáo sư trẻ nhất của Đại học A,
anh suýt nữa đã đặt riêng một tấm băng rôn đỏ khổng lồ chúc mừng,
dự định treo ở mặt tiền trụ sở chính, nơi người qua lại đông đúc nhất thành phố.
Bị tôi – người vẫn còn chút liêm sỉ – kiên quyết ngăn lại.
Tôi nghĩ, chắc chắn anh tôi chưa xem phần bình luận.
Hoặc có thấy thì cũng chẳng thèm quan tâm.
Trong thế giới của anh, ngoài ba, mẹ và tôi – đứa em gái duy nhất –
thì những người khác không đáng để bận tâm.
Dù vậy, fan của Tiêu Tiêu vẫn làm loạn suốt mấy tiếng đồng hồ.
Cuối cùng có người không nhịn được, vào thẳng weibo chính thức của tập đoàn để mắng:
【Cái bug này sửa mãi chưa xong à? Người phụ trách truyền thông ra mặt xin lỗi mau!】
【Đắc tội với em gái của người cầm trịch tập đoàn mà còn đòi ăn ngon ngủ yên? Mơ đi!】
Vài phút sau, tài khoản chính thức đưa ra thông báo:
【Từ nay trở đi, tất cả các công ty con trực thuộc Tập đoàn Cố thị, trong mọi lĩnh vực, sẽ chấm dứt toàn bộ hợp tác với Tiêu Tiêu.】
Thế là xong, ăn ngay cái “búa tạ” chính hiệu.
Tôi “phụt” cười thành tiếng,
hiếm hoi cảm thấy tâm trạng dễ chịu hẳn lên.
6
Việc bị huỷ hợp đồng đại diện gây ảnh hưởng tiêu cực quá lớn.
Studio của Tiêu Tiêu lập tức tung ra một đoạn hậu trường của chương trình nông thôn.
Dưới ánh nắng rực rỡ, trong khu sân vườn nhỏ tránh xa phố thị ồn ào,
một cô gái mặc váy hoa tung tăng nghịch nước bên suối.
Phía sau là đoạn nhạc nền ngọt ngào dễ chịu.
Khi Tiêu Tiêu nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền đặc trưng, màn hình lập tức ngập tràn bình luận:
【Dân văn phòng như tôi được chữa lành rồi, Tiểu Tiêu đúng là “ngọt ngào muôn năm”】
【Bảo bối Tiêu chơi vui quá, tôi cũng muốn đến nơi này quá đi!】
Nhưng ngay giây tiếp theo, bầu không khí ấm áp bị thay bằng một cảnh “đối đầu căng thẳng”:
Tiêu Tiêu cầm một quả cà chua còn xanh đối mặt với một người phụ nữ gương mặt bị làm mờ.
Chính là tôi.
Ống kính quay cảnh tôi xắn ống quần, toàn thân lấm lem bùn đất,
vẻ mặt nghiêm khắc, đang lớn tiếng trách mắng cô ta.
Trông tôi chẳng khác gì một “bà cô khó tính” đầy thô lỗ.
Trong khi Tiêu Tiêu mắt hoe đỏ, trông như sắp khóc,
giống hệt một con thỏ nhỏ tội nghiệp đang bị bắt nạt.
Dân mạng – đặc biệt là fan của cô ta – lập tức bùng nổ:
【Cái bà nông dân này là ai vậy, chẳng có chút văn hoá nào! Một mình dám bắt nạt Tiêu bảo của chúng tôi à?!】
【Tức chết tôi rồi! Tiêu bảo khóc đáng thương quá, nhân viên đâu hết rồi, mau đuổi cái bà ngốc kia đi!】
Tôi xem mà trán giật liên tục.
Đoạn hậu trường này bị cắt đầu xén đuôi:
Không có cảnh Tiêu Tiêu sai người phá rào nhà tôi,
không quay cô ta lục tung cả khu vườn lên.
Khán giả chỉ nhìn thấy một tôi đang hung dữ mắng mỏ một cô gái nhỏ bé.
Thậm chí cuối video, họ còn chèn vào cảnh nhân viên đưa tôi hai ngàn tệ.
【Tổ chương trình thật nhu nhược, còn phải đền tiền cho bà ta, hai ngàn mua được bao nhiêu ký cà chua chứ?】
【Tiêu bảo thật sự quá tốt bụng, may mà có hội “mẹ fan” bảo vệ. Em họ tôi sống ngay làng bên, mọi người chờ tin tôi báo nhé!】
Bên dưới rất nhiều bình luận hưởng ứng:
【Đợi chị đấy! Fan của Tiêu bảo đâu phải ăn chay, bảo bối của chúng ta do chúng ta bảo vệ!】
Trên mạng bùng nổ tranh cãi, hot search giữ nhiệt suốt mấy tiếng đồng hồ.
Tổ chương trình thì an nhiên hưởng lợi từ độ nổi tiếng, còn đổ thêm dầu vào lửa –
đăng lại đoạn hậu trường đó trên tài khoản chính thức của mình.
Lượt xem vượt chục triệu.
Không ai quan tâm tôi chỉ là một người bình thường, không liên quan gì đến giới giải trí.
Tôi đặt điện thoại xuống.
Gửi một email đến công ty dược do tôi thành lập.
Chiều hôm đó, một đội ngũ chuyên gia từ nước ngoài bay đến,
phụ trách thẩm định tổn thất của tôi.
Chi phí cho nghiên cứu thuốc luôn rất đắt đỏ,
từ nghiên cứu – thử nghiệm lâm sàng – cho đến đưa ra thị trường,
số tiền đổ vào ít thì vài triệu, nhiều thì hàng trăm triệu tệ.
Đặc biệt là thuốc liên quan đến ung thư.
Một ngày sau, tôi nhận được hồ sơ khởi kiện với mức bồi thường lên đến hàng chục triệu.
Luật sư nói với tôi, vụ kiện có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Ngay hôm sau, đạo diễn chương trình đích thân đến nhà tìm tôi.
7
Hôm đó, tôi vừa cho người mang cây cà chua non về lại phòng thí nghiệm.
Phần rễ đã bị tổn thương, tạm thời không thể trồng lại vào đất.
Tôi dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Đúng lúc đó, đạo diễn chương trình không chút khách khí xông thẳng vào nhà.
Thấy phòng trống trơn, ông ta sững lại:
“Ơ, cô định dọn đi thật à? May mà tôi tới kịp.”
Ông ta tới trong trời nắng chang chang, người đầy mồ hôi, mặt bóng nhẫy mỡ.
Chìa tay định kéo tôi đi.
Tôi né ra, cau mày nói:
“Tôi có bệnh sạch sẽ.”
Đạo diễn nhíu mày khó chịu:
“Con gái nhà quê mà cũng mắc bệnh sạch sẽ? Mau theo tôi đi.”
Ông ta bực bội giải thích:
“Hôm trước cô với Tiêu Tiêu tạo hiệu ứng chương trình khá tốt. Hôm nay cô chỉ cần quay thêm lần nữa, cứ giữ nguyên cái kiểu cứng đầu thô lỗ đó là được.”
Nói xong còn giơ hai ngón tay:
“Cho cô hai trăm tệ một ngày, quá sộp còn gì. Cô làm nông cả tháng còn chẳng kiếm được bằng ấy.”
Tôi hiểu rồi.
Ông ta thấy tập trước được chú ý, bây giờ muốn “mượn nước đẩy thuyền”,
lôi tôi quay lại, tiếp tục tạo hình tượng “nữ nông dân đanh đá”,
để làm nền cho Tiêu Tiêu thành “tiên nữ thanh thuần”,
tiện thể giúp cô ta “ngược tâm fan”, kéo thêm lượt theo dõi.
Tôi đang định từ chối thì ông ta nhận cuộc gọi.
“Cái gì? Cố Tận muốn đến chương trình tìm em gái?
Ở cái vùng quê nghèo nàn này lấy đâu ra em gái chứ?”
Ông ta ngập ngừng vài giây:
“Không phải nói đến Tiêu Tiêu đấy chứ? Mau, gọi người ra sân bay đón Tổng giám đốc Cố!
Đây là đại vận từ trên trời rơi xuống đó, rating chương trình thế nào cũng bùng nổ!”
Mỡ mặt ông ta giãn ra thành từng tầng từng tầng,
cười đến nỗi chỉ còn thấy hai mắt hí hí đầy vẻ nham hiểm.
Tôi nổi hết da gà.
Hy vọng lúc nhận được trát hầu tòa, ông ta cũng có thể cười sướng như vậy.
8
Chắc anh tôi đã xem đoạn video hậu trường lan truyền trên mạng.
Lần này không gọi điện mà bay thẳng tới đây tìm tôi,
xem ra tức giận thật rồi.
Hồi cấp ba, tôi từng nhận được thư tình của hotboy trường,
vì thế mà bị một nữ sinh “đầu gấu” thích cậu ta kéo bè kéo cánh bắt nạt.
Lúc đó, anh tôi mới tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, bận tối mắt.
Tôi không nỡ làm phiền anh,
lại vừa nhận được thư mời nhập học từ một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài,
nên nghĩ nhẫn nhịn vài ngày là xong.
Cho đến khi anh nhìn thấy vết bầm tím nơi khuỷu tay tôi.
Anh không nói một lời, lặng lẽ lấy thuốc bôi cho tôi.
Tay anh rất nhẹ, từng động tác đều cẩn thận, sợ làm tôi đau.
Tôi khẽ nói xin lỗi:
“Em xin lỗi, đã khiến anh lo lắng.”
Anh trầm mặc hồi lâu, rồi xoa đầu tôi:
“Em không sai, nhưng em phải hiểu, anh nỗ lực đến vậy…
chẳng qua chỉ để che chở cho gia đình mình.
“Nếu đến cả em anh cũng bảo vệ không nổi, thì tất cả những gì anh làm trước giờ đều vô nghĩa.”
Hôm sau tôi đến trường, phát hiện cô nữ sinh kia đã… chuyển trường.
Nghe nói bố cô ta – hiệu trưởng – bị tố cáo tham nhũng,
đêm đó đã bị bắt đi.
Sau đó, anh tôi dạy tôi một bài học:
“Nhịn không phải là cao thượng, nhịn lâu quá hóa rùa rụt cổ.
Thay vì giày vò bản thân, chi bằng khiến người khác phát điên.”
Tôi tâm đắc lắm, dựa vào câu đó mà bước đi suôn sẻ trên con đường đời.
Anh chắc lần này cũng đang giúp tôi “xả giận”.