Chương 6 - EM GÁI KHÔNG ĂN THỊT
Ba mẹ biết hắn tới,vội vã, vui mừng mà chào đón. Vừa thấy mặt ba tôi hắn đã chỉ thẳng mặt mà chửi.
“Trước đây tôi đã nói với ông rồi,muốn được thần linh che chở thì không được cho con mình ăn thịt.”
Ba tôi xoa xoa thái dương, cung kính mà nói với hắn: “Tôi vẫn luôn nghe lời ngài, đứa con thứ hai của tôi chưa bao giờ ăn một miếng thịt nào.”
“Hừ” Đại sư nghe thấy liền hừ lạnh một tiếng: “Đến nông nỗi này rồi mà ông còn gạt tôi?”
“Tôi nói rồi, nếu ông muốn giàu có thì không nên thương xót con mình, hiện tại thì tốt rồi, con ông đã ăn thịt, thần linh vĩnh viễn sẽ không phù hộ các người nữa!”
Đại sư chi vào em gái chỉ còn da bọc xương: “Sao cô không biết cố gắng vì ba mẹ? Ăn ít đi một miếng thịt cũng không thể làm cô chết được.”
Ba tôi nghe thấy những lời này sắc mặt liền thay đổi, ông ta nhìn em gái một cách hung dữ, như có thể xe xac em gái chỉ bằng ánh mắt.
Ông ta gằn từng chữ: “Mày dám ăn thịt?”
Sắc mặt em gái trắng bệch, không dám nói gì, tôi vội che chở nó, nói nó mau chạy nhanh về phòng: “Ba quên rồi sao, lần trước em gái ăn cơm không cẩn thận ăn một miếng bánh bao nhân thịt.”
“Lúc đó em gái còn bị co giật không rõ nguyên do, nhưng ba xem không phải bây giờ em gái đã khỏe rồi sao.” Tôi tìm cách lấp liếm: “Theo con thấy đó là do thần linh đã trừng phạt em gái, nhưng em gái đã khỏe lại chẳng phải là do thần linh đã tha thứ cho em gái rồi đúng không?”
Ba tôi nghe xong có hơi xao động, tôi vừa thở dài nhẹ nhõm liền nghe tiếng của Đai sư phản bác: “Thần linh không làm cho em gái cô co giật nữa, là bởi vì thần linh đã từ bỏ gia đình cô, dù sao này gia đình cô có kết cục như thế nào, thần linh cũng sẽ không thèm quan tâm nữa.”
Ba nghe hắn nói xong lập tức nổi giận, cầm lấy gậy mà chạy lên lầu hai “ầm ầm ầm” đập cửa phòng em gái.
“Triệu Đồng, mày ra đây cho tao!” Ba tôi la lối: “Đều tại vì mày phá hoại may mắn của nhà chúng ta! Mày đi ra đây, xem tao có đánh chết mày không?”
Cây gậy gõ vào cửa phòng của em gái, cửa hơi mỏng đã bắt đầu nứt ra, sau khi mẹ biết được sự tình liền chạy đi lấy chìa khóa.
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, cầu mong cảnh sát đến nhanh lên.
Sau khi liếc đập cửa phòng em gái mệt rồi, ba tôi đột nhiên trừng mắt liếc nhìn tôi, sau đó lại cười: “Mày nhất quyết trốn ở trong phòng đúng không? Triệu Điềm đâu?”
Dứt lời ông ta chạy xuống lầu đánh tôi.
“Đừng ra ngoài!” Tôi la lên: “Triệu Đồng… đừng ra ngoài.”
“Bịch” Cây gậy đánh lên người tôi, khi còn đang đau đớn tôi liếc nhìn Đại sư, vậy mà thấy hắn đang cười.
“Bịch, bịch, bịch.” Từng gậy, từng gậy đánh lên người tôi, nhưng tôi vẫn dùng chút lí trí cuối cùng mà nói: “Đừng ra ngoài!”
Giữa hai chúng tôi phải có một người sống sót.
“Chị.”
Trước khi tôi bất tỉnh, tôi nghe thấy tiếng em gái hét bên tai mình, tôi biết nó đang khóc, tôi muốn đưa tay lau nước mắt cho nó, nhưng lại không làm được, cuối cùng ý thức mơ hồ.
“Đồng Đồng” vừa mở mắt tôi đa kêu tên em gái. Tôi phát hiện mình đang ngồi trên giường bệnh, trên người đều bị băng bó.
“Chị..” Giây tiếp theo lại nghe thấy giọng em gái, hốc mắt nó đỏ bừng, tay vô thức đặt trên người tôi không biết phải làm gì.
“Sao chị lại ngốc như vậy?” Em gái khóc lóc nói: “Rõ ràng là ông ta muốn đánh em…, em cũng bị đánh nhiều lần nên quen rồi, sao chị lại ngốc vậy…?”
“Nhưng chị không đành lòng…” Tôi sờ mặt nó mà cười: “Em ốm quá, chờ một lát chị xuất viện, chị về nhà nấu canh cho em uống, đừng nghe lời của mấy kẻ điên đó nữa.”
Em gái khóc lóc gật đầu, tôi lau nước mắt cho nó: “Hai người kia đâu?”
“Sau khi cảnh sát tới, đúng lúc thấy ba đang đánh chị, mẹ là đồng lõa cũng đã bị bắt.”
Em gái nức nở: “Nhưng cùng lắm ông ta chỉ phạm tội bao lực gia dinh, còn có mẹ giải thích cho ông ta, nên sẽ không bị giam lâu đâu…”
“Chị, em thấy tương lai chị em mình thật tăm tối…” Em gái tuyệt vọng mà nói: “Chị, chi đi đi! Chị đi xa một chút! Ông ta chỉ muốn tìm cách giet chet em, nhưng chuyện không liên quan đến chị! Chị đi đi!”