Chương 9 - EM ĐẾN CÙNG MÙA XUÂN
Hạ Thần cảm thấy như một tảng đá lớn đã được gỡ bỏ khỏi vai mình. Những ngày căng thẳng và khổ sở đã qua, và giờ là lúc để anh nhìn về phía trước. Để ăn mừng thắng lợi này, đồng thời đánh dấu sự trở lại của dự án, Hạ Thần quyết định tổ chức một bữa tiệc mừng hoành tráng, mời tất cả những người đã giúp đỡ và ủng hộ anh trong suốt thời gian qua.
Bữa tiệc diễn ra tại một nhà hàng sang trọng, với không gian được trang trí lộng lẫy, tạo cảm giác như bước vào một không gian đầy màu sắc và sức sống. Đầu tiên là những người trong nội bộ Tập đoàn Quang Khởi, bao gồm các lãnh đạo cấp cao và các nhân viên chủ chốt. Sau đó, một số đối tác và bạn bè thân thiết cũng được mời đến, trong đó có Mục Hoài – người bạn thân thiết và người luôn sát cánh bên anh trong mọi tình huống.
Hạ Thần đứng ở vị trí chủ trì, trang phục lịch sự và ánh mắt kiên định, tràn đầy sự tự tin. Anh lên tiếng chào đón mọi người:
“Chúng ta đã chiến thắng trong cuộc chiến này, nhưng đây không phải là điểm dừng. Đây là bước khởi đầu để tái khởi công, để đưa Tập đoàn Quang Khởi tiến lên một tầm cao mới. Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người, từ đội ngũ công nhân cho đến các đối tác, những người đã luôn đứng bên cạnh chúng tôi.”
Mọi người vỗ tay và hưởng ứng nhiệt liệt. Không khí buổi tiệc trở nên náo nhiệt hơn, tiếng cười nói và lời chúc mừng vang lên khắp nơi. Nhưng trong đám đông, ánh mắt của Hạ Thần dừng lại trên một người. Tần Nhu đang đứng bên cạnh, nhìn anh mỉm cười nhẹ nhàng, vẫn là ánh mắt bình tĩnh, không vội vã, nhưng trong đó chứa đựng sự ấm áp và niềm tin.
Buổi tiệc tiếp tục trong không khí vui tươi và náo nhiệt. Những ly rượu được nâng lên, những lời chúc mừng được trao đi, và ánh sáng từ những chiếc đèn lấp lánh tạo nên một không gian như mơ. Mọi người đều hân hoan, vui vẻ với chiến thắng vừa qua, nhưng trong lòng Hạ Thần vẫn còn một nỗi niềm khó tả. Anh nhìn quanh, giữa đám đông đông đúc, chỉ có Tần Nhu là người khiến anh cảm thấy yên bình.
Khi buổi tiệc gần kết thúc, Hạ Thần không thể rời mắt khỏi cô. Được Tần Nhu giúp đỡ trong suốt thời gian qua, anh đã có cơ hội nhìn thấy cô không chỉ là một người tài giỏi mà còn là người bạn, người đồng hành đáng tin cậy. Dù có lúc anh không thể hiểu hết những điều kỳ lạ mà cô làm, nhưng những cảm xúc anh dành cho cô ngày càng rõ rệt.
Tiệc đã tàn, mọi người lần lượt rời đi, và cuối cùng chỉ còn lại Hạ Thần và Tần Nhu. Đêm đã khuya, ánh đèn mờ mờ chiếu xuống những con phố vắng, không khí yên tĩnh, lãng mạn.
Hạ Thần quay sang, nhìn Tần Nhu với ánh mắt kiên định nhưng có chút ngập ngừng. Anh biết mình không thể trì hoãn thêm nữa.
"Tần Nhu..." Hạ Thần bắt đầu, giọng anh không còn chắc chắn như lúc đứng trước đám đông. “Cảm ơn em, không chỉ vì những gì em đã làm cho công ty, mà còn vì tất cả những gì em đã làm cho tôi.”
Tần Nhu mỉm cười nhẹ nhàng. “Anh còn muốn cảm ơn em thêm bao nhiêu lần nữa đây, anh Hạ?”
Hạ Thần bước đến gần cô hơn, ánh mắt anh nghiêm túc. "Ngoài Mục Hoài, em là người duy nhất đã luôn bên cạnh anh, giúp anh vượt qua tất cả khó khăn. Mọi chuyện, từ vụ kiện đến công trường, nếu không có em, anh không biết mình sẽ ra sao." Anh dừng lại, như để trấn an bản thân trước khi nói tiếp. “Và anh… anh không chỉ cảm ơn em nữa. Anh nghĩ mình đã có tình cảm sâu đậm hơn đối với em.”
Tần Nhu ngạc nhiên, cô nhìn anh một lúc lâu, như không tin vào những gì mình vừa nghe. “Hạ Thần…”
Hạ Thần không đợi cô trả lời, anh nhẹ nhàng nói tiếp: “Tần Nhu, anh không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc. Nhưng những gì em đã làm cho anh, anh không thể chỉ coi đó là sự giúp đỡ đơn thuần. Anh thực sự cảm thấy rất nhiều thứ khi ở bên em. Và tôi… tôi nghĩ tôi yêu em.”
Hạ Thần đã nói những lời mình muốn nói, và giờ đây, cả hai đứng đó, không ai nói gì thêm. Tần Nhu nhìn anh, ánh mắt không giấu được sự suy tư. Hạ Thần cảm thấy tim mình đập mạnh, lòng anh tràn đầy lo lắng, sợ rằng có thể những lời mình vừa nói quá vội vàng, hoặc chưa đủ rõ ràng để cô hiểu hết.
Tần Nhu đứng im, ánh mắt nhìn thẳng vào anh. Ban đầu, cô có chút lưỡng lự, vì cảm xúc này là điều mà cô chưa từng nghĩ đến khi bắt đầu hợp tác với Hạ Thần. Tuy nhiên, trong những ngày tháng làm việc cùng anh, cô đã nhận ra một điều gì đó sâu sắc trong tâm hồn mình. Một cảm giác mà cô không thể dễ dàng từ chối.
Một khoảng lặng dài trôi qua, khiến không khí giữa họ càng trở nên căng thẳng. Cuối cùng, Tần Nhu khẽ thở dài, bước lại gần Hạ Thần. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhưng cũng đượm chút bối rối.
"Anh có biết không, Hạ Thần…" giọng cô dịu dàng nhưng cũng đầy quyết đoán. “Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một người như anh. Chúng ta đều có công việc và mục tiêu riêng. Nhưng... em không thể phủ nhận rằng, những cảm xúc này ngày càng rõ rệt hơn. Và em cũng cảm nhận được tình cảm đó từ anh.”
Lúc này, Tần Nhu mỉm cười nhẹ, một nụ cười đủ để khiến lòng Hạ Thần nhẹ nhõm. Hạ Thần nhìn Tần Nhu thật lâu, ánh mắt anh dịu dàng nhưng cũng đầy sâu lắng. Khoảnh khắc này, anh cảm nhận được sự ấm áp đang len lỏi vào trái tim mình, như thể mọi thứ xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng.
"Tần Nhu…" anh khẽ gọi tên cô, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.
Tần Nhu ngước lên nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh như ánh sao trong đêm. Cô không trả lời, nhưng nụ cười trên môi cô vẫn giữ nguyên, như một lời hồi đáp không cần ngôn từ.
Hạ Thần chầm chậm đưa tay lên, ngón tay anh khẽ chạm vào một lọn tóc vương trên má cô. Hạ Thần tiến gần hơn, từng chút từng chút một, cho đến khi khoảng cách giữa họ gần như không còn nữa. Anh khẽ nghiêng đầu, và rồi, môi anh chạm nhẹ lên môi cô, một nụ hôn dịu dàng nhưng sâu lắng.
Tần Nhu hơi giật mình, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc. Cô đáp lại anh, bàn tay cô khẽ đặt lên vai anh, cảm nhận được sự ấm áp và chân thành trong từng nhịp đập nơi lồng ngực của người đối diện.
Nụ hôn kéo dài, không vội vã, không mãnh liệt, mà đầy sự trân trọng. Đó không chỉ là sự kết nối của đôi môi, mà còn là sự giao hòa của những tâm hồn đã trải qua biết bao khó khăn, thử thách để đến được với nhau.
Khi cả hai tách ra, Tần Nhu vẫn nhắm mắt, hơi thở cô có phần gấp gáp. Hạ Thần đặt trán mình lên trán cô, khẽ cười: “Anh không biết em sẽ phản ứng thế nào, nhưng anh nghĩ, mình đã đúng.”
Tần Nhu mở mắt, ánh nhìn cô như chứa đựng cả sự e thẹn lẫn sự dịu dàng. Cô không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, và rồi lại cười nhẹ.
"Anh đúng thật." Cô thì thầm, giọng nói nhỏ đến mức chỉ đủ để anh nghe thấy.
Hạ Thần mỉm cười, một nụ cười tràn đầy sự hạnh phúc. Anh biết, khoảnh khắc này sẽ là một dấu ấn không bao giờ phai nhạt trong cuộc đời anh. Và từ giờ, họ sẽ không còn chỉ là hai con người đồng hành, mà đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.
Cả hai không cần phải nói thêm gì nữa, đêm nay không cần nhiều lời nói, chỉ cần một cái nhìn, một cử chỉ là đủ để hiểu. Hạ Thần lái xe về, không vội vã, chỉ có sự an tâm và một cảm giác ngọt ngào mà anh chưa từng có. Trên con đường vắng, dưới ánh đèn phố sáng, Hạ Thần và Tần Nhu cảm thấy như mình vừa mở ra một chương mới trong cuộc đời, một chương đầy hy vọng và sự đồng hành.