Chương 6 - EM ĐẾN CÙNG MÙA XUÂN

Khi công trường của Hạ Thần xảy ra vấn đề, Mục Hoài đang lấy tin ở thành phố bên cạnh. Lúc anh về đến Xuyên Thành đã là tối ngày hôm sau. Từ sau sự cố đó, nhà riêng của Hạ Thần trở thành đơn vị tác chiến của ba người bọn họ. Ban ngày, Mục Hoài phải ra ngoài điều tra tin tức. Một cú điện thoại bất ngờ khiến cả hai giật mình.

“Là tôi.” giọng của Mục Hoài vang lên trong điện thoại. “Tôi vừa nhận được tin, Tập đoàn Kinh Thành không chỉ dừng lại ở việc gây rối công việc của cậu mà còn có những động thái đáng ngờ. Họ đã bắt đầu điều tra về Tần Nhu.”

Tần Nhu cảm thấy một làn sóng lo lắng dâng lên trong lòng. “Chúng ta bị phát hiện rồi.”

“Không sao.” Hạ Thần nói, ánh mắt kiên định. “Cứ làm việc như kế hoạch, tôi sẽ bảo vệ em.”

Hạ Thần cùng Tần Nhu trở về nhà cô và phát hiện cửa sổ phòng khách bị mở tung. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cô, như thể có ai đó đã bước vào căn phòng của mình. Tần quan sát khắp phòng với ánh mắt sắc bén. Mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng có một điều kỳ lạ – chiếc gương lớn trên tường bị nứt, và những mảnh vỡ nhỏ vương vãi trên sàn. Cô bước đến gần, nhìn vào những mảnh vỡ kính, và lập tức cảm nhận được sự hiện diện của một nguồn năng lượng xấu. Có một lời nguyền, một bùa chú bị phá vỡ, khiến cho sự yên bình trong nhà cô biến mất. Cảm giác nguy hiểm rõ ràng đang hiện hữu, một bức thư không có tên gửi đến. Mở bức thư ra, Tần Nhu đọc được một câu ngắn gọn: “Cô không thể tránh được số phận.”

Hạ Thần đứng ngay sau lưng Tần Nhu nên cũng đọc được bức thư này, anh cảm thấy một cơn sóng lạnh lướt qua tim mình. "Nếu họ dám đụng đến em, tôi nhất định sẽ đồng quy vu tận với họ."  

Hạ Thần quyết đoán nói, tay anh đặt lên vai cô. Cảm giác ấm áp từ anh khiến cô chợt giật mình. Tần Nhu nhìn Hạ Thần, ánh mắt có chút ngỡ ngàng. Cô không ngờ rằng anh lại nói những lời này, dù họ mới chỉ quen biết không lâu. Tuy nhiên, cảm giác tin tưởng vào anh cũng dần lớn lên trong cô.

"Anh không cần phải làm vậy. Đây là công việc của tôi. Tôi phải bảo vệ chính mình và những người vô tội." cô nhẹ nhàng nói.

Hạ Thần khẽ lắc đầu. "Công việc của em không phải là một mình đối đầu với tất cả mọi thứ. Em có thể mạnh mẽ, nhưng tôi sẽ không để em một mình trong lúc này." Anh nhìn cô với ánh mắt kiên định.

Tần Nhu không nói gì thêm, cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cô chợt nhận ra rằng, trong cuộc chiến này, không chỉ có cô đơn lẻ, mà còn có một người đứng bên cạnh cô.

Trong những ngày tiếp theo, Hạ Thần bắt đầu chú ý hơn đến những động thái xung quanh Tần Nhu. Anh cử người bảo vệ cô khi cô đến công trường, và luôn yêu cầu các nhân viên cẩn trọng hơn, không để xảy ra bất kỳ sự cố nào. Tuy nhiên, Tần Nhu lại cảm thấy một phần trong mình vẫn còn bất an. Những kẻ đang đe dọa cô không phải là những kẻ dễ dàng bỏ cuộc, và cô biết rằng, nếu không sớm giải quyết dứt điểm, họ sẽ tiếp tục đeo bám cho đến khi hoàn toàn chiến thắng.

Một đêm, khi cô chuẩn bị cho một nghi lễ cúng giải, Hạ Thần quyết không rời cô nửa bước. "Chúng ta sẽ làm cùng nhau. Em không thể làm một mình." Anh kiên quyết. 

Tần Nhu nhìn anh với sự cảm kích nhưng cũng đầy lo lắng. "Anh thật sự muốn làm vậy sao?" 

Hạ Thần gật đầu, ánh mắt không hề chùn bước. "Đây là cuộc chiến của chúng ta." 

"Chúng ta sẽ giải quyết được thôi. Nhưng tôi cần anh phải tin vào tôi. Hãy giữ im lặng và đừng để bất kỳ điều gì làm phiền chúng ta." Tần Nhu nhắm mắt lại, bắt đầu khua tay múa trong không khí.

Hạ Thần gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cô. Anh nhìn thấy đôi tay Tần Nhu di chuyển nhẹ nhàng, tạo ra những vòng xoáy ánh sáng mờ ảo trong không khí. Những ngọn nến xung quanh cô bỗng nhiên cháy sáng hơn, như thể đang cùng cô tạo ra một lớp bảo vệ vô hình. Bỗng nhiên, từ bên ngoài, có một tiếng động lạ. 

Hạ Thần cảm nhận được có điều gì đó không đúng. Anh lập tức quay lại nhìn Tần Nhu, và lúc đó, cô mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cửa. 

"Đến rồi," cô nói nhẹ nhàng. Ngay lập tức, Tần Nhu vung tay lên, một luồng năng lượng mạnh mẽ bùng lên, làm cho không gian xung quanh trở nên nặng nề và đầy căng thẳng. Cả hai cùng nhìn về phía cửa. 

Một bóng người lóe lên trong bóng tối, như thể đang lẩn trốn, nhưng chưa kịp hành động, luồng năng lượng của Tần Nhu đã bủa vây, khiến bóng người kia không thể di chuyển. 

"Đừng nghĩ có thể trốn thoát," Tần Nhu nói, giọng cô lạnh lùng và đầy quyền uy.

Tần Nhu đứng yên giữa căn phòng, ánh sáng từ những ngọn nến phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của cô. Làn khí lạnh từ bên ngoài tràn vào, khiến không gian càng thêm phần u ám. Cô giơ tay, làm một động tác như vẽ hình trong không khí. Những ánh sáng mờ ảo bỗng nhiên bùng lên quanh căn phòng, như một vòng tròn bảo vệ vô hình.

Hạ Thần tiến đến gần, nhưng dừng lại khi cô giơ tay ngăn cản. "Đừng di chuyển," cô nói khẽ, nhưng giọng đầy quyền uy. “Hắn ta đang cố phá vỡ vòng bảo vệ. Tôi cần tập trung.”

Bóng người kia gầm lên một tiếng trầm thấp, đôi mắt lóe lên sự thù hận. Hắn giãy giụa, nhưng càng cố gắng, luồng năng lượng của Tần Nhu càng siết chặt lấy hắn. Cả căn phòng dường như rung lên khi cô vung tay, từng động tác chính xác và mạnh mẽ như một nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc của mình.

"Cô nghĩ có thể khống chế tôi sao?" Người kia hét lên, giọng khàn đặc như vọng ra từ một nơi xa xôi.

Tần Nhu không trả lời, ánh mắt cô sắc lạnh như lưỡi dao. Cô giơ tay lần nữa, và một luồng sáng bùng lên, bao trùm lấy bóng người. Hắn rên rỉ, như thể bị thiêu đốt từ bên trong.

"Bây giờ thì nói đi." Cô ra lệnh, giọng cô không lớn nhưng đầy sức nặng. “Ai đã sai khiến ngươi? Mục tiêu của các ngươi là gì?”

Người kia gằn giọng, cố quay mặt đi để tránh ánh mắt của cô. Nhưng Tần Nhu không cho hắn cơ hội. Cô vung tay, tạo ra một làn sáng rực rỡ bao quanh người hắn. Hắn hét lên, quỳ xuống đất như thể không còn khả năng chống cự.

"Được rồi! Đừng siết nữa!" Hắn thở hổn hển, mồ hôi rịn đầy trán. “Tôi chỉ làm theo lệnh! Là người của Kinh Thành, họ thuê chúng tôi phá hoại dự án của các người.”

Hạ Thần tiến lại gần, đôi mắt sắc bén. “Chúng đã làm gì nữa ngoài việc phá hoại công trường?”

Người kia nuốt khan, ánh mắt lóe lên nỗi sợ hãi khi nhìn Tần Nhu. “Họ muốn hạ bệ anh... Muốn làm cho anh mất hết uy tín và buộc phải bán dự án với giá rẻ mạt. Nhưng... không ngờ tới cô gái này…. Cô ấy lại lợi hại như vậy!”

Tần Nhu đứng thẳng dậy, ánh mắt không rời khỏi kẻ trước mặt. “Ngươi có chắc đó là tất cả không?”

"Tất cả! Tất cả đấy! Tôi thề đấy! Xin tha cho tôi! Tôi sẽ cút khỏi Xuyên Thành ngay lập tức! Cầu xin cô!" Hắn gào lên, ánh mắt van xin.

“Ngay lập tức?” Tần Nhu hỏi, ánh mắt dò xét. 

“Ngay lập tức, ngay lập tức, cầu xin cô!” Người kia như mất hết sức lực.

Tay cô hạ xuống, ánh sáng dần tan biến. Bóng người kia khuỵu xuống đất, không còn khả năng chống cự, hắn như sợ Tần Nhu sẽ đổi ý nên lập tức bay ra ngoài theo lối cửa sổ rối biến mất trong màn đêm. 

Hạ Thần tiến lại gần cô, đặt tay lên vai cô như muốn truyền thêm sức mạnh. “Đừng để bản thân kiệt sức.”

Tần Nhu mỉm cười nhẹ, sự căng thẳng trên gương mặt dần tan biến. “Chúng ta còn nhiều việc phải làm, nhưng tôi biết anh sẽ không để tôi chiến đấu một mình.”

"Không bao giờ." Anh đáp, ánh mắt anh ánh lên sự kiên định. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi chuyện."