Chương 2 - EM ĐẾN CÙNG MÙA XUÂN
Hạ Thần bước vào quán trà Minh Nguyệt, một không gian yên tĩnh, thoáng đãng, khác xa với những quán cà phê ồn ào nơi anh thường đến. Mùi trà thanh thoát và không khí dịu dàng khiến anh cảm thấy một chút bình yên trong lòng. Cô nhân viên đón anh bằng một nụ cười tươi tắn, nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ lễ phép.
“Chào anh, mời anh vào.” Cô nhân viên dẫn anh vào một góc phòng riêng biệt. Trước mắt Hạ Thần là một không gian trang nhã với những chiếc bàn gỗ tối màu, những chậu hoa nhỏ đặt trên mỗi bàn, tỏa hương thơm nhẹ nhàng. Ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lồng vàng tỏa ra, tạo nên một bầu không khí ấm áp và thanh thản.
Hạ Thần không biết tại sao mình lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi bước vào không gian này. Có lẽ, khi đến đây, anh có thể tạm gác lại những lo lắng của công việc và tập trung vào vấn đề trước mắt. Anh chỉ có một mục tiêu: giải quyết những sự cố đang đeo bám dự án của mình.
Ngồi tại bàn, Hạ Thần không phải đợi lâu, vì chỉ một lát sau, người mà Mục Hoài đã giới thiệu đã bước vào. Cô ấy có một vẻ ngoài rất đặc biệt, Tần Nhu không trang điểm quá đậm, mái tóc dài mượt mà buông xõa tự nhiên, cách cô ấy di chuyển vẫn toát lên một vẻ uy nghiêm và tự tin khó tả. Đôi mắt cô đen láy và sâu thẳm, nhìn thẳng vào anh, không chút dè dặt hay né tránh. Điều này khiến Hạ Thần có một cảm giác lạ lùng, như thể cô đã nhìn thấu mọi điều trong lòng anh, kể cả những suy nghĩ mà anh chưa từng nói ra. Cô mặc một bộ đồ giản dị nhưng đầy vẻ thanh lịch, chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc váy đen dài đến đầu gối làm tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô. Mặc dù có vẻ ngoài không hề khoa trương, nhưng ánh mắt sắc bén và sự điềm tĩnh của cô đã tạo nên một sức hút khó cưỡng.
“Chào anh Hạ.” Tần Nhu lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần kiên định. Cô ngồi xuống, chỉ đơn giản là mỉm cười, rồi rót trà vào hai chiếc tách, đưa một tách về phía anh.
Hạ Thần cảm giác có chút lạ lẫm khi đối diện với người phụ nữ này. Anh đã chuẩn bị tâm lý để đối phó với những người có tính cách kỳ quặc, nhưng sự bình thản và kiên định của Tần Nhu lại khiến anh cảm thấy bất an.
“Tôi nghe Mục Hoài kể về anh,” Tần Nhu nói, ánh mắt cô không rời khỏi Hạ Thần, nhưng trong giọng nói lại không có chút gì là dò xét hay khó chịu. “Anh gặp phải sự cố nghiêm trọng với dự án của mình, đúng không?”
Hạ Thần cảm thấy một chút không thoải mái, nhưng anh không thể phủ nhận rằng cô đã hiểu đúng vấn đề của anh ngay từ đầu. “Đúng vậy. Dự án của tôi gặp phải rất nhiều vấn đề, từ máy móc hư hỏng đến sự cố với công nhân, bảo vệ cũng nói có những hiện tượng kỳ lạ xảy ra vào ban đêm, như thể có ai đó đang gây khó dễ cho công việc của tôi.” Anh kể lại những điều đã xảy ra, đầu óc vẫn chưa thể lý giải nổi tất cả những sự cố đó.
Tần Nhu nghe xong, chỉ gật nhẹ đầu. “Có thể có tác động từ những yếu tố ngoài vật chất. Không phải tất cả sự cố đều có thể giải thích bằng lý trí hay khoa học. Những thứ mà mắt thường không nhìn thấy đôi khi lại ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của chúng ta.”
Lời nói của cô khiến Hạ Thần cảm thấy lạ lùng. Anh không phải là người tin vào những thứ siêu nhiên, và thực sự, anh cảm thấy rất khó để chấp nhận những gì cô vừa nói. Nhưng sự điềm tĩnh và tự tin của Tần Nhu khiến anh không thể bác bỏ hoàn toàn. Anh im lặng một lúc, nhìn vào đôi mắt của cô, cố gắng tìm kiếm điều gì đó có thể làm anh yên tâm hơn.
“Tôi không tin vào những thứ gọi là pháp thuật hay tâm linh,” Hạ Thần nói, đôi mắt anh không rời khỏi khuôn mặt Tần Nhu: “Nhưng nếu cô có thể giúp tôi, tôi sẵn sàng thử.”
Tần Nhu nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt cô vẫn điềm tĩnh như vậy. “Chúng ta không thể chỉ dựa vào may mắn hay sự thử nghiệm. Anh phải tin tưởng tôi, thì tôi mới có thể giúp anh giải quyết vấn đề này.”
Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng Hạ Thần. Anh không thể lý giải được lý do tại sao, nhưng anh cảm thấy có một điều gì đó sâu thẳm trong ánh mắt và lời nói của Tần Nhu khiến anh muốn tin tưởng cô, dù chỉ là một chút.
“Vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?” Hạ Thần hỏi, cố gắng làm chủ cảm xúc của mình.
Tần Nhu đứng dậy, bước đến gần cửa sổ, nơi ánh sáng nhẹ nhàng chiếu qua những chiếc rèm mỏng, tạo nên một không gian đầy huyền bí. Cô quay lại, đôi mắt sáng ngời. “Trước hết, anh cần phải tin vào những gì mình chưa thấy. Nếu không, chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu cả.”
Lời nói của Tần Nhu đầy thách thức, nhưng cũng đầy sự khích lệ. Hạ Thần hít một hơi thật sâu, gật đầu. “Tôi sẽ thử.”
Cuộc gặp gỡ này không chỉ đơn giản là một buổi trao đổi thông tin, mà như một bước ngoặt trong cuộc đời anh. Hạ Thần chưa biết mình đang bước vào một hành trình như thế nào, nhưng anh cảm nhận được rằng, những điều chưa từng tin tưởng có thể đang dần trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh.