Chương 7 - Em Có Năm Trăm Vạn Nhưng Không Có Anh Trong Đó

Đăng xong, Tằng Hạo tươi cười rạng rỡ quay sang mẹ tôi: “Dì ơi, trưa nay để con mời dì và Nguyễn Ninh đi ăn nhé!”

Trong lòng tôi chỉ muốn vỗ tay mà cười: Trời ơi, đúng là lễ phép dễ thương ghê luôn, đến giờ vẫn chưa nghe một câu cảm ơn nào đấy.

Ăn một bữa cơm là đổi được căn hộ tầng rộng, kiểu giao dịch lời thế này còn không?

Tôi khoanh tay nhìn anh ta: “Chuyện vui thế này thì chắc phải ăn hải sản buffet mới xứng tầm nhỉ?”

Nụ cười của Tằng Hạo tắt ngấm, nghiến răng phun ra từng chữ: “…Anh bị dị ứng hải sản.”

Tôi nhướng mày: “Dị ứng hả? Năm ngoái anh còn ăn hết năm con tôm hùm một mình đấy thôi.”

“…Anh không dị ứng với tôm hùm.”

“Vậy thì anh ăn tôm hùm, tụi tôi ăn món khác.”

“Tìm quanh đây xem có quán nào ngon.”

Tôi rút điện thoại ra, nhóm chat đã bùng nổ tin nhắn.

“Không thể tin được, mời một bữa hải sản mà trông như muốn đòi mạng vậy á?”

“Tôi cười không thở nổi, ‘anh trai không dị ứng với tôm hùm’ là đây.”

“Tôi ngày càng tin người mua căn hộ là mẹ bạn gái ảnh đấy. Tằng Hạo không có khí chất gì của người có tiền hết trơn.”

Tằng Hạo nhìn tôi đang lướt điện thoại, mặt càng lúc càng xanh mét.

Mãi đến khi mẹ tôi lên tiếng giải vây: “Chuyện ăn uống tính sau đi, giờ còn phải làm thủ tục vay nữa.”

Tằng Hạo như trút được gánh nặng: “Đúng rồi, còn việc đó nữa.”

Tôi chợt ngẩng phắt đầu lên.

Vay?

Tôi đờ người nhìn mẹ.

Không phải là mua trả hết một lần sao?

Chỉ trong khoảnh khắc, tôi bỗng hiểu ra tất cả.

Trời ạ…

Tằng Hạo cũng bắt đầu nhăn mặt.

“Khoan đã… vay á?”

7

Mẹ tôi chớp mắt mấy cái: “Hả? Sao thế? Không phải còn phải vay à?”

“…Vay cái gì cơ?”

Mẹ tôi ngơ ngác: “Căn hộ này giá full là 14 triệu tệ. Dì vừa thanh toán 5 triệu tiền đặt cọc, còn lại 9 triệu phải vay ngân hàng mà.”

Tằng Hạo như bị điện giật, nhảy bật dậy, gào lên: “Không phải là trả hết toàn bộ sao!!!”

“Hả?”

Mẹ tôi nhìn Tằng Hạo, rồi quay sang tôi, vẻ bối rối:

“…Không phải Ninh Ninh nói là, con muốn dùng 5 triệu làm tiền đặt cọc, còn phần vay ngân hàng và sửa nhà thì để con lo à?”

Mẹ tôi vỗ vai Tằng Hạo một cái: “Dì tính hết rồi đó. Dạo này lãi suất vay mua nhà đang giảm, vay 30 năm, mỗi tháng chỉ phải trả 46 nghìn thôi, chưa tới 50 nghìn. Đối với con thì chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?”

“46 nghìn!!!”

“Mỗi tháng 46 nghìn!!!!!!”

Tằng Hạo mắt đỏ hoe, hét lên như người điên, khiến mọi người trong sảnh đều hoảng loạn lùi về sau mấy bước.

Anh ta nhìn chúng tôi như thể thấy ma.

Diễn biến xoay chuyển quá nhanh, tôi phải cố lắm mới không phì cười.

Tằng Hạo bất ngờ quay sang tôi, nắm lấy vai tôi, rống lên:

“Tôi biết rồi!! Là cô!!! Nguyễn Ninh!! Cô với mẹ cô hợp tác lại gài bẫy tôi!!!!”

Tôi đau điếng vì bị anh ta bóp vai.

“Anh bị điên à!! Ai lừa anh chứ!!”

“‘Nhà có thể để tên anh, anh sẽ trả góp, chi phí sửa nhà để anh lo.’ Câu đó không phải chính miệng anh nói à!!”

“Anh tưởng mẹ tôi tặng không cho anh một căn hộ 14 triệu tệ chắc??!!”

“Anh là ai cơ? Anh cứu mạng mẹ tôi à? Đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à!!!”

Tằng Hạo đứng đơ người.

Đúng thật, người bình thường nào lại nghĩ ba mẹ bạn gái sẽ cho không mình cả chục triệu?

Chỉ có kiểu người ảo tưởng như anh ta mới nghĩ ra nổi!

Không khí đông cứng lại trong hai giây.

Tằng Hạo bất ngờ xé tan hợp đồng mua nhà.

Từng mảnh giấy bay tứ tán.

“Tôi không mua nữa!! Tôi không cần cái nhà đó nữa!!!”

“Xé rồi! Không tính nữa!!!”

Mẹ tôi lùi về sau mấy bước, mặt đầy vẻ phiền não.

“Nhưng mà… tiền đặt cọc đã thanh toán rồi. Hai triệu tệ lận đó, mà khoản này thì không hoàn lại, đúng không?”

Bà quay sang nhìn nhân viên bên trung tâm bất động sản.

Người kia rõ ràng bị màn kịch này làm cho chết lặng, ngơ ngác gật đầu:

“…Vâng, đúng là tiền đặt cọc không được hoàn lại ạ.”

“Vậy giờ tính sao đây? Mới nãy còn nói rõ ràng, bây giờ lại không muốn nữa. Hay anh trả lại hai triệu đó cho chúng tôi đi?”

Tôi đứng bên mà mắt trợn tròn, miệng há hốc.

Đỉnh. Mẹ tôi đúng là quá đỉnh.

“Tôi… tại sao tôi phải trả!!! Tôi đâu có nhiều tiền như vậy!!!”

“Các người đang tống tiền! Lừa đảo!!”

“Tôi báo công an! Tôi phải báo công an!!”

Tằng Hạo chỉ tay run rẩy về phía từng người chúng tôi, gương mặt méo mó vì sợ hãi.

“Chúng tôi tống tiền? Lừa đảo?”

“Ha, con gái tôi kể là khi anh chìa tay xin năm triệu từ nó, cái giọng điệu đó còn hùng hồn hơn bây giờ nhiều.

Giờ chúng tôi chỉ bảo anh trả lại hai triệu đã mất, thì thành tống tiền rồi hả?”

“Anh thật thú vị đấy.”

Mẹ tôi vẫn mỉm cười nhìn anh ta, nhưng giọng nói ngày càng lạnh hơn.