Chương 1 - Em Có Năm Trăm Vạn Nhưng Không Có Anh Trong Đó

Sau khi biết tôi nhận được thư mời học tiến sĩ, bố mẹ đã chuyển cho tôi năm trăm vạn tệ để làm chi phí du học.

Nhưng bạn trai tôi – Tằng Hạo – người luôn ủng hộ tôi suốt thời gian qua lại bất ngờ khuyên tôi:

“Đừng đi nữa. Lấy năm trăm vạn đó làm tiền đặt cọc mua nhà, để tên anh, còn khoản vay sau này anh trả.”

Tôi nhìn căn nhà trị giá năm trăm mười vạn, bất giác rơi vào trầm tư.

Tương lai và tình yêu, tôi nên chọn cái nào?

1

Ngày nhận được thư mời từ ngôi trường mơ ước, bố mẹ tôi mừng phát khóc, lập tức chuyển năm trăm vạn vào tài khoản cho tôi.

“Con gái mình giỏi quá! Đây là tiến sĩ đầu tiên của nhà họ Nguyễn chúng ta đó!”

“Bé cưng, con cứ cầm lấy! Xài hết rồi nói bố mẹ gửi tiếp! Ở bên đó đừng để mình thiệt thòi nhé!”

Hai niềm vui ập tới cùng lúc, tôi phút chốc trở thành “đại gia nhỏ”, ôm điện thoại mà nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Tằng Hạo túm lấy cổ áo sau của tôi, kéo tôi lại.

“Vui cái gì đấy?”

Tôi đưa lá thư mời sát vào mặt anh ấy.

“Tớ được nhận rồi! Nhận rồi nhận rồi!”

Anh ấy tưởng mình sẽ vui mừng giống tôi, nhưng chỉ liếc qua một cái, mặt không đổi sắc.

“Đi Anh học tiến sĩ hết bao nhiêu tiền vậy?”

Tôi nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc khoảng một hai trăm vạn.”

Tằng Hạo im lặng.

Tôi tưởng anh ấy đang lo chi phí du học, liền hí hửng dựa vào vai anh, thì thầm: “Không sao đâu! Bố mẹ tớ cho tớ năm trăm vạn lận!”

Cả người Tằng Hạo chấn động dữ dội: “Bố mẹ cậu cho cậu năm trăm vạn?!”

“Ừa! Còn bảo xài hết thì xin thêm cũng được.”

Tôi vỗ vỗ lưng anh.

“Đi ăn mừng thôi! Mình đi ăn tiệc lớn nha!”

Tôi nhảy chân sáo đi trước, hoàn toàn không nhận ra nét mặt Tằng Hạo đang từ kinh ngạc chuyển dần sang âm trầm.

Lúc ăn, tôi tíu tít kể về những tưởng tượng trong đời sống du học lý tưởng.

Nhưng Tằng Hạo lại lặng thinh bất thường, mãi mới ậm ừ vài câu lấy lệ.

Tôi hơi thắc mắc:

“Anh sao vậy?”

Anh nhìn tôi, từ tốn đặt dao nĩa xuống, gượng cười.

“Ninh Ninh, đừng đi du học nữa có được không?”

“Gì cơ? Sao vậy? Chẳng phải anh luôn ủng hộ em học lên sao?”

Trước đây khi tôi nói muốn học tiến sĩ, chính anh là người giúp tôi tìm hiểu thông tin các giáo sư.

“Du học tiến sĩ ở Anh không xứng với số tiền bỏ ra đâu. Với tình hình việc làm bây giờ, học xong về cũng chẳng xin được việc ra hồn. Không đáng.”

Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Chi bằng lấy năm trăm vạn đó làm tiền đặt cọc, mua một căn nhà.”

“Chúng ta yêu nhau cũng lâu rồi, nên có một mái nhà nhỏ cho riêng mình.”

Lời Tằng Hạo như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào ngọn lửa háo hức trong tôi cả buổi chiều.

Muốn tôi từ bỏ cơ hội học tiếp đã cầm chắc trong tay, đem tiền đi mua nhà?

Tôi rút tay lại, ném cái nĩa “keng” một tiếng xuống dĩa.

“Anh muốn em còn chưa ra khỏi trường đã phải gánh nợ hả?”

“Thì để nhà đứng tên anh, anh trả khoản vay, tiền sửa sang nhà cũng để anh lo.”

Anh phản ứng rất nhanh.

Tôi trừng to mắt.

“Em bỏ ra năm trăm vạn mua nhà rồi lại ghi tên anh?!”

Tằng Hạo khựng lại, có vẻ cũng nhận ra lời mình nói hơi vô lý, nhưng lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, nở nụ cười chiều chuộng có phần gượng ép.

“Dù gì sau này chúng ta cũng sẽ cưới nhau, ghi tên ai chẳng vậy. Chỉ là em không muốn gánh nợ thì để anh gánh.”

“Em không muốn hai đứa mình có một căn nhà riêng sao? Em có thể nuôi một con mèo, rồi mình sắm thêm máy chiếu, buổi tối cùng xem phim như rạp chiếu bóng tại gia…”

Tôi cố nhịn cơn bốc hỏa muốn tát vào mặt anh ta một cái, vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ.

Từng chữ, từng chữ một:

“Không. Muốn.”

Sắc mặt Tằng Hạo lập tức rạn nứt, Tại sao? Em không muốn để tên anh?”

“Em thấy chúng ta ở bên nhau đã lâu rồi, anh đối xử với em thế nào mọi người đều thấy rõ. Nếu thực sự yêu một người, chẳng phải nên đừng quá tính toán như vậy sao?”

“Nguyễn Ninh, em như vậy khiến anh hơi lạnh lòng đấy.”

Anh ta bắt đầu giận.

Tằng Hạo mà nổi giận thì không la hét ầm ĩ, nhưng luôn mang vẻ như thể tôi mới là đứa không hiểu chuyện, ra dáng người lớn giảng dạy.

Tôi lập tức bị cái mùi “pua” nồng nặc làm mất hết khẩu vị.

“Cũng được thôi, vậy anh mua cho em một chiếc nhẫn kim cương 10 carat đi.”

Tằng Hạo bị chuyển đề tài đột ngột làm cho ngẩn người một lúc, Tại sao anh phải mua nhẫn kim cương cho em?”

“Ừ nhỉ.” Tôi mỉa mai rút khăn giấy lau miệng, “Vậy sao em phải mua nhà cho anh?”

Tôi đứng dậy bỏ đi luôn.

“Phần còn lại anh tự ăn đi, em no rồi.”

2

Tôi tức điên lên, gọi xe về thẳng ký túc xá.

Nhà Tằng Hạo điều kiện cũng bình thường, nhưng anh ấy siêng năng chịu khó, lại đối xử với tôi rất tốt nên trước giờ tôi không coi đó là vấn đề.

Tôi luôn nghĩ rằng, hai người yêu nhau, điều quan trọng nhất là biết đồng cảm và hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng những lời anh ấy vừa nói thực sự khiến tôi cảm thấy người này quá xa lạ.

Tôi không hề đòi hỏi gì về mặt kinh tế, mà anh ấy lại có thể thản nhiên mở miệng đòi hỏi tôi như vậy sao?