Chương 2 - Em Chồng Ham ăn
2.
Mẹ chồng nghe tôi nói thế thì cực kỳ không vừa lòng, dùng cùi chỏ huých vào tay chồng tôi.
Bà ta không mắng con gái cưng được, lại không dám nói thẳng ra, thấy thái độ buông xuôi của tôi liền muốn để chồng tôi ra mặt khuyên nhủ.
“Tiểu Na, sao em lại hùa theo con bé thế? Ai chả biết chỉ ăn mỗi thịt là không tốt cho sức khỏe…”
Chồng tôi chưa kịp nói xong đã bị tôi vội vàng ngắt lời:
“Em gái đã là người trưởng thành rồi, tất nhiên cũng hiểu rõ cái gì tốt, cái gì không tốt. Có người mẹ nào lại không lo lắng cho con mình đâu, anh và mẹ chỉ biết vẽ chuyện!”
Nói xong, tôi chỉ vào chân giò lợn mà em chồng mới mang về:
“Thức ăn đều nguội hết cả rồi, mau mau ngồi xuống ăn thôi!”
Tôi đỡ em chồng ngồi xuống, còn cố ý gắp mấy miếng thịt vào trong bát cô ta.
Mẹ chồng và chồng tôi thấy nói mãi mà vẫn không thuyết phục được em chồng, cũng chỉ có thể mặc kệ cô ta ăn thịt.
Em chồng càng ngày càng kén ăn, không chỉ không ăn rau xanh, ngay cả trái cây cũng rất ít ăn. Buổi tối ăn không đủ no thì ban đêm ăn vặt thêm một đống chân gà, cánh gà, thịt viên,...
Em chồng dọn thẳng vào nhà tôi sau khi mang thai được hơn 5 tháng, cô ta nói tôi là bác sĩ phụ khoa, muốn ở nhờ bên nhà tôi trong mấy tháng cuối thai kỳ cho an tâm.
Tôi vẫn không thể quên được chuyện kiếp trước, sau khi cô ta sảy thai vẫn cố lết cơ thể suy yếu để đến bệnh viện gây rối ầm ĩ.
Cô ta không chỉ muốn giec tôi mà còn muốn hủy hoại cả danh tiếng của tôi.
Lúc tôi qua đời, rất nhiều phương tiện truyền thông đã đưa tin về vụ việc này, thậm chí bệnh viện còn xóa tên tôi đi.
Kiếp này, tôi nhất định sẽ không để ‘quả bom hẹn giờ’ này dính vào người mình.
Sau khi biết tin em chồng đòi chuyển đến sống chung, tôi đã mau chóng nộp đơn xin chuyển việc với bệnh viện.
Từ đó, một ngày của tôi trôi qua vô cùng bận rộn. Buổi tối đi trực đêm, buổi sáng lại bận ôn thi chuyên môn nghiệp vụ, nếu có thời gian rảnh để quan tâm xem em chồng ăn rau hay ăn thịt thì không bằng dùng thời gian đấy để nâng cao học thức cho mình.
Cả nhà chồng có chút không vui trước sự bận rộn đột ngột của tôi, đặc biệt là em chồng càu nhàu liên tục:
“Chị dâu, sao tôi vừa chuyển đến đây thì chị lập tức phải tăng ca nhiều thế? Đã thế còn chuyên chọn lúc rạng sáng mới về, hại tôi không thể có nổi một giấc ngủ ngon đây này!”
Em chồng vừa xiên thịt bò vừa phàn nàn. Tôi nhìn khuôn mặt hơi sưng tấy của cô ta, mỉm cười nói lời xin lỗi:
“Là do chị chưa suy nghĩ chu toàn, đúng là gần đây trong bệnh viện xảy ra rất nhiều chuyện.”
“Nhưng mà em cứ yên tâm, từ nay về sau chị sẽ cố gắng nhỏ giọng lại.”
“Tiểu Na, không phải mẹ khó tính gì đâu, nhưng vốn dĩ Tuệ Tuệ chuyển đến đây là vì muốn con ở nhà chăm sóc em. Kết quả là bây giờ muốn gặp con còn phải xếp hàng đăng ký!”
Mẹ chồng khó chịu ra mặt, thật không biết bà ta nghĩ thế nào? Chẳng lẽ bởi vì bà ta không thuyết phục được con gái mình, vừa hay tôi lại là bác sĩ, cho nên tôi xứng đáng bị bà ta coi như tấm khiên để hứng chịu hết hận thù thay bà ta sao?
“Mẹ, tăng ca sẽ được trả thêm tiền. Con và Trần Hạo hiện giờ chưa có con, cho nên toàn bộ số tiền con kiếm được đều sẽ chuyển cho Đồng Đồng.”
Tôi đã nói mấy lời này vô số lần ở kiếp trước, nhưng ở kiếp này lại là lần đầu tiên, hiển nhiên là mẹ chồng có chút kinh ngạc.