Chương 4 - Duyên Phận Trớ Trêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Họ chẳng hỏi gì, chỉ lặng lẽ ở bên, mỗi khi ánh mắt giao nhau thì nở nụ cười ngốc nghếch giơ tay làm động tác “cố lên”.

Một năm sau, tôi thi đậu trở lại bệnh viện.

Cầm giấy báo trúng tuyển chạy như bay về nhà, ba đang ngồi bên cửa sổ tắm nắng.

Nghe tin, đôi mắt đục ngầu của ông bỗng sáng rực lên, nắm tay tôi không ngừng nói ba tiếng “tốt lắm”, trên khuôn mặt là nụ cười nhẹ nhõm đã lâu không thấy.

Đêm hôm đó, ông ngủ rồi… không bao giờ tỉnh lại nữa.

Mẹ nắm lấy tay ba, vô cùng bình tĩnh.

Bà nói với tôi: “Niệm Niệm, đừng tự giam cầm bản thân nữa.”

“Đã yêu thì yêu thôi, yêu sai thì không yêu nữa. Nuôi A Nghiễn lớn là quyết định của ba mẹ, kết cục ra sao, ba mẹ chấp nhận. Con đừng ôm hết mọi tội lỗi vào mình.”

Một tháng sau, mẹ cũng lặng lẽ theo ba về nơi xa trong giấc ngủ.

Tôi gào khóc đến tê tâm liệt phế, khóc cạn mọi uất ức, tủi hờn, ân hận.

Rồi tôi ngủ một mạch hai ngày hai đêm.

“Sau đó thì, tôi đến làm ở đây, rồi cứ thế đến giờ.” Tôi dang tay, coi như đã tổng kết xong hơn ba mươi năm cuộc đời.

Mấy cô y tá lại khóc nức nở, nước mắt lem cả mặt.

Tôi lần lượt ôm từng người, nhưng giữa đám đông lại thấy Trần Nghiễn đứng đó, mắt hoe đỏ.

7

Không biết anh ta đứng đó bao lâu rồi, bàn tay dưới áo blouse siết chặt thành nắm đấm, trong mắt đầy tia máu, như đã thức trắng vài đêm liền.

Các cô y tá nhanh chóng nhận ra không khí bất thường, đưa mắt ra hiệu cho nhau rồi lặng lẽ rút lui, còn kéo cả Tiểu Dương đi cùng.

Trong phòng khám chỉ còn lại hai chúng tôi, không khí nặng nề như đông cứng lại.

Yết hầu anh ta chuyển động vài lần, giọng khàn đến khô rát: “Niệm Niệm, anh không biết ba mẹ… họ…”

“Giáo sư Trần,” tôi cắt ngang, giọng bình thản không gợn sóng, “đây là phòng khám, xin gọi tôi là bác sĩ Tô, hoặc đầy đủ họ tên. Còn nữa, đó là ba mẹ tôi, không phiền anh phải quan tâm.”

Như bị kim chích, anh ta khựng lại, bước lên một bước, mùi hương tuyết tùng quen thuộc theo đó ập đến — mùi nước hoa anh ta luôn dùng.

Cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn cả não bộ, khi anh ta vừa đến gần, vai tôi khẽ run, bản năng nghiêng người né tránh, kéo giãn khoảng cách.

Thân thể này vẫn còn nhớ rõ, dưới mùi hương ấy là bao đêm bị giam cầm.

Phản ứng nhỏ ấy như lưỡi dao cắt vào anh ta.

Anh ta dừng lại, không dám tiến thêm nửa bước.

“Anh biết bây giờ nói gì cũng muộn rồi, chỉ là thấy em như thế này, anh…”

“Thấy tôi thế này?” Tôi ngẩng đầu, đối mặt ánh mắt anh ta, môi cong lên thành một nụ cười sắc lạnh, “không thê thảm như anh mong, khiến anh thất vọng rồi phải không?”

Dù sao thì, trước đêm ly hôn, dưới ánh đèn pha lê rực rỡ nơi biệt thự, anh ta từng đứng đó, nhìn tôi co ro trong góc, giọng lạnh băng như thẩm phán tuyên án:

“Tô Niệm, tất cả những gì em có đều là tôi cho. Rời khỏi tôi, em chẳng là gì cả, chỉ là một vũng bùn nhơ nhớp mà ai cũng tránh xa.”

Sắc mặt Trần Nghiễn lập tức trắng bệch, như vừa nhớ ra câu nói ấy, môi run rẩy, nhưng không thốt nên lời.

Anh ta lặng lẽ bước đến máy lọc nước, rót một ly nước ấm, nhẹ nhàng đặt bên cạnh tôi.

Động tác quen thuộc đến mức khiến người ta lầm tưởng, anh ta vẫn là A Nghiễn ngày nào, từng chăm sóc tôi chu đáo.

“Em trông không khỏe, uống chút nước đi.” Giọng anh ta mang theo chút lấy lòng mơ hồ.

Tôi nhìn ly nước, không hề động.

Ký ức như đứa trẻ xấu tính, ngay lập tức chồng khớp hình ảnh người đàn ông trước mắt với kẻ vô tình đứng ngoài cửa gác mái năm nào.

Ngày đó, tôi sốt cao đến mê man, co quắp nơi góc tường, đập cửa khản giọng chỉ để xin một ly nước — mà mãi cũng chẳng có.

Giờ thì không cần nữa rồi.

Tôi ngước mắt, bình thản nhìn anh ta: “Giáo sư Trần có việc gì?”

Yết hầu anh ta nhúc nhích, né tránh ánh mắt tôi, giọng trầm thấp: “Anh muốn biết ba mẹ em an táng ở đâu… anh muốn đến thăm họ.”

Tôi khẽ cười, nụ cười lạnh đến mức chẳng vương nổi nơi khóe mắt.

Thăm viếng?

Năm đó, lo hậu sự cho ba tôi, tôi khốn đốn biết bao.

Anh ta đang thời đỉnh cao, bao nhiêu người muốn nịnh bợ, kẻ thì lén cản trở, đến mảnh đất chôn cất cũng khó mua.

Mẹ tôi chịu không nổi cú sốc, ngã bệnh, viện phí như hố đen, tôi chạy khắp nơi vay mượn, quỳ giữa hành lang bệnh viện cũng không cầu được một chút công bằng.

Người mà họ dốc hết sức nuôi lớn, từng miếng cơm hớp canh đều nhường nhịn; mùa đông mẹ thức đêm đan áo sợ anh ta lạnh, đến trầy cả ngón tay; lúc anh ta đoạt giải, ba tôi còn vác bao xi măng đi khoe khắp nơi…

Chính đứa con không máu mủ ấy, cuối cùng lại trở thành nhát dao chí mạng đâm ngược vào họ.

Trước lúc ra đi, tay mẹ khô gầy, nắm lấy cổ tay tôi, giọng thều thào: “Niệm Niệm, buông xuống đi… Ba mẹ kiếp này chẳng cầu gì, chỉ mong con sống nhẹ nhàng, vui vẻ một chút…”

Mà giờ, anh ta lại nói là không biết?

Từng ấy năm, nếu thật lòng quan tâm, thật sự day dứt, sao có thể không nghe được chút tin tức nào?

Việc tôi còn có thể đứng đây nói chuyện với anh ta, hoàn toàn là nhờ chiếc áo blouse trắng này trao cho tôi chút lý trí nghề nghiệp cuối cùng.

Thăm viếng? Anh ta có tư cách sao?

Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt trắng bệch kia, từng chữ từng chữ lạnh lẽo:

“Anh không biết?”

“Trần Nghiễn, cất cái vẻ đạo đức giả ấy đi.”

“Nếu anh còn chút lương tâm, thật sự muốn tốt cho tôi.”

“Thì biến đi, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

“Chỉ cần thấy mặt anh, tôi đã thấy buồn nôn.”

Anh ta như bị búa tạ giáng xuống, loạng choạng lùi một bước.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)