Chương 2 - Dưỡng Khí Trúc Mã

Sao hả? Chịu hiện hình rồi à? Còn ra vẻ boy lạnh lùng đồ he, rớt đài rồi chứ gì!

 

2.

 

Nửa tiếng sau, trong điện Thừa Càn bày ra cả bàn lẩu bốc khói nghi ngút.

 

“Tớ chỉ là đi ra ngoài mua rau giúp mẹ thôi, đột nhiên nghe được một tiếng hú còi rất lớn, còn chưa kịp nhìn rõ xe gì thì tớ đã xuyên mất rồi.” Tôi nhét miếng thịt cừu vừa nhúng vào miệng, hung hăng nói.

 

Đối diện tôi chính là Tạ Trì đang xắn tay long bào lên chìa đũa ra gắp thịt, nghe tôi nói thế hắn liền khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt thần bí: “Ngã tư phố cổ Bích Thủy?”

 

Tôi cũng bị lời nói của hắn làm cho sững sờ, ngước lên nhìn hắn rồi chậm rãi hỏi:

 

“Đừng có nói là chính cậu đã tông cho tớ hồn lìa khỏi xác nha…”

 

Bầu không khí liền ngưng đọng vài giây, Tạ Trì ngồi thẳng người lên, sắc mặt lạnh lùng nói: “... Không phải tớ à nha.”

 

Giây tiếp theo tôi liền nhào tới và ngồi lên người hắn, nắm lấy cổ long bào chửi bới:

 

“Cái thằng rắm này! Tớ bị cậu hại thê thảm lắm có biết không hả? Xuyên đến cái nơi chim không thèm ỉ*, không có wifi, không có máy lạnh đến cả giấy vệ sinh cũng không có! Với lại rõ ràng cậu là người tông tớ cơ mà! Kết quả ngược lại cậu làm hoàng đế còn tớ lại là cung nữ pháo hôi vậy chứ!”

 

“Giàu sang phú quý chớ quên nhau, cậu không phong cho tớ làm thái hậu thì thật không có nghĩa khí quá!”

 

Tạ Trì nhớt thây đến nỗi không thèm phản kháng luôn đó, hắn nằm sải lai trên mặt đất, nắm lấy cổ tay tôi lười nhác nói:

 

“Đừng có quá đáng à nha, cùng lắm là phong cho cậu làm mẹ công chúa, để thỏa mãn đam mê làm mẹ người ta của cậu.”

 

Tôi giận đến run người, muốn bóp chết tên cẩu hoàng đế này để soán ngôi làm nữ đế dễ sợ.

 

Nhưng Tạ Trì lại lộ ra một nụ cười rất gian xảo và nói: “Hay là tớ phong cho cậu làm quý phi để tiêu khiển hầy? Đừng có nói tớ không có rộng lượng à nha.”

 

“Ai muốn làm vợ cậu cơ chứ!”

 

Cuối cùng Tạ Trì giơ đôi tay lên đầu hàng thỏa hiệp:

 

“Rồi rồi rồi, thái hậu thì thái hậu.”

 

Thế là hắn lập tức cho triệu ngay lễ bộ thượng thư vào.

 

Tạ Trì chỉ đại vào tôi rồi nói: “Trẫm muốn phong nàng ấy làm thái hậu.”

 

Lễ bộ thượng thư quỳ xuống dập đầu:

 

“Hoàng thượng! Vạn lần không thể! Các cấp vị trong cung đều phải thăng tiến trong sự quản chế nghiêm ngặt! Nếu sắc phong như thế, từ trước đến nay vẫn chưa có tiền lệ… (trong này bao gồm 500 chữ tấu sớ).

 

Tạ Trì liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt đó đang nói: “Nhìn đi, không phải tớ không cho cậu làm đâu nha!”

 

Tôi trợn trắng mắt, trong lòng đương nhiên biết rằng chuyện này tuyệt đối không có khả năng rồi chỉ là xuyên qua đây cũng được một số ngày rồi, trong lòng thật sự rất bức bối, muốn dựa vào quyền thế để làm loạn một phen cho hả dạ.

 

Bây giờ tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn trở về với xã hội văn minh hiện đại mà thôi.

 

Lúc tôi hống hách với quý phi bên Hồ Thái Dịch, chẳng qua chỉ là muốn gia tăng tiến độ. Không cần biết là bị giáng tội chết hay là có cơ hội xuyên trở về, cũng đều tốt hơn khi ở lại cái nơi cung cấm ăn thịt người như thế.

 

Nhưng điều đáng mừng chính là, tôi cùng với thanh mai trúc mã của mình đều xuyên không về đây, có người chăm sóc và phó thác còn đỡ hơn là lẻ loi một mình buồn muốn chết.

 

Nếu như… có thể đem theo hắn về chung thì…

 

“Phàm là những nữ tử tầm thường đều phải bắt đầu từ tước vị quan nữ tử, nếu như bệ hạ thật sự thấy thích, cũng có thể phá lệ phong làm đáp ứng…”

 

Lễ bộ thượng thư vẫn đứng đó khuyên bảo hết nước hết cái.

 

Vậy mà Tạ Trì vẫn chưa chơi đủ, hắn mở miệng chọc ghẹo: “Nếu như trẫm nhất quyết muốn phong nàng ta làm thái hậu thì sao?”

 

Lão ta ngẩng mặt lên trời, chắc nịch đáp: “Thần - nguyện lấy cái chết để can ngăn!!!”

 

Tạ Trì mở miệng với giọng điệu buông thả: “Vậy thì lôi xuống chém đầu đi!”

 

Tôi và lễ bộ thượng thư: ???!!!

 

Rồi tôi quay sang nhìn Tạ Trì, thần thái này còn mang theo sự châm chọc ác ý, tình cảnh này giống y hệt như ban đầu mới bước vào điện Thừa Càn.

 

Lạnh lùng, bất cần, ngập tràn sự sát phạt của đế vương nắm trong tay quyền sinh sát của mọi người.

 

Cậu làm bạo quân cũng đạt quá trời rồi đó.

 

Thị vệ bên ngoài đã giữ chặt lấy lễ bộ thượng thư, lão già vẫn còn sức nổi điên, trong miệng hô hào gì mà “yêu nữ họa thủy”, “vi họa triều cương” tùm lum.

 

Mà Tạ Trì chỉ nhếch mép, rồi đem đống sổ sách trong hộc ra, lãnh đạm nói: “Ngươi mua bán chức quan, tiết lộ đề thi khoa cử, khiến cho lòng dân nguội lạnh, đây không tính là nhiễu loạn triều cương sao?”

 

“Giam hắn vào thiên lao trước đi, rồi điều tra việc khoa cử lại từ đầu, tảo triều ngày mai phúc nghị cùng các ái khanh sau.”