Chương 15 - Dưỡng Khí Trúc Mã

15.

 

Tôi cùng Tạ Trì đi đến cạnh hồ Thái Dịch.

 

“Làm gì vậy chứ!”

 

Tôi xuýt xoa cổ tay bị tên chết bầm nắm đến đỏ ửng, rồi đưa mắt lên nhìn xung quanh, xem có thứ gì ly kỳ mới mẻ không, thế mà tầm mắt tôi đã tình cờ va vào một bóng người xinh đẹp.

 

Hình như… còn có chút quen thuộc???

 

Tiếp theo đó, tôi liền nghe giọng nói của Tạ Trì cất lên:

 

“Mẹ!”

 

Tôi: ???

 

Bóng lưng đó quay lại, trang dung hiện đại mà khí chất, búi tóc đơn giản, chiếc váy công sở tinh tế, trên tay còn cầm cái túi có hiệu [LV]???

 

Đó chính là mẹ của Tạ Trì đây mà!!!

 

Vành mắt tôi ửng đỏ, nhịn không được liền hô lên và nhào tới:

 

“Dì ơiii!!!”

 

Biểu cảm không tin vào mắt mình của mẹ Tạ giờ đây cũng vui mừng hớn hở, ôm lấy tôi vào lòng:

 

“Ôi Giao Giao! Lúc tiểu Tạ nói con cũng ở đây dì còn không tin, ba mẹ con biết chuyện này chắc sẽ vui lắm đó con ạ!”

 

Tôi không nhịn được nước mắt tuôn ra, nói năng lắp bắp, hơi trên không tiếp hơi dưới:

 

“Dì ơi… Ba mẹ con… họ có khỏe không dì?”

 

Mẹ Tạ cười rồi lau nước mắt cho tôi, nhưng chính bà cũng đã nước mắt đầm đìa mà không hề hay biết.

 

“Con cứ yên tâm, họ đều ổn cả, chỉ là hai đứa nằm trên giường bệnh đã gần một năm rồi, rõ ràng cơ thể không sao, nhưng cứ mãi không chịu tỉnh lại. Ba mẹ hầu như đã tìm danh y khắp cả nước đều không có cách nào, thế là dì nhờ người đi tìm một vị đại sư huyền học mới có được một chút hy vọng đó con…”

 

Thì ra chúng tôi xuyên đến đây chưa được bao lâu, vậy mà ở thời hiện đại đã gần một năm rồi sao?

 

Nói chuyện được một hồi, mẹ Tạ đột nhiên trở nên cảnh giác nhìn xung quanh, căng thẳng nói: “Tiểu Trì, Giao Giao, hai con nhớ nhé, trong tháng này, trên trời sẽ xuất hiện dị tượng thất tinh liên châu, lúc đó hai con đứng ở nơi này, mẹ sẽ dẫn các con về nhà.”

 

Lời nói của bà làm cho tôi rất kinh ngạc, Tạ Trì hiển nhiên cũng đực mặt ra rồi, chỉ duy nhất mẹ Tạ lòng như lửa đốt dặn đi dặn lại: “Nhất định phải nhớ nhé! Nhất định phải đến đây nghe chưa! Nếu không các con sẽ mãi mãi bị giữ lại ở đây đó! Có biết không!”

 

Tôi gật đầu lia lịa, nhưng cho dù tôi có cố nắm chặt tay bà đến mấy thì cũng chỉ đành trân mắt nhìn bà biến mất từng chút ở trước mặt chúng tôi.

 

Sau khi mẹ Tạ rời đi, tôi và Tạ Trì bốn mắt nhìn nhau rồi đồng thanh chửi bới:

 

“Mẹ nó!”

 

“Quá đáng thật chứ!”

 

Tối hôm đó, Tạ Trì cho truyền Khâm Thiên Giám giám chứng diện thánh.

 

Sau khi dò hỏi tỉ mỉ, mới xác định được, thất tinh liên châu mà mẹ Tạ nói, chính là vào giờ Tý của năm ngày sau.

 

Cũng tức là, vẫn còn thời gian năm ngày nữa.

 

Sau khi Khâm Thiên Giám rời đi, trong điện Thừa Càn lại dọn ra một mâm lẩu.

 

“Ngẫm nghĩ cũng không nỡ rời đi hầy.”

 

Tôi cắn một miếng thịt dê vừa nhúng, có chút buồn bã nói:

 

“Không nỡ rời xa cái nơi chim không chịu ỉ*, không có wifi, không có máy lạnh, không có nhà vệ sinh, không có giấy súc đó hả?”

 

Tạ Trì nhìn tôi cười, rồi gắp một viên chả tôm vào chén tôi.

 

Tôi chả buồn đấu khẩu với hắn nữa.

 

“Hơiss… Cứ như vậy rời đi, còn biết bao nhiêu chuyện vẫn chưa thực hiện được, toàn là lo giữ mạng không luôn á.”

 

“Đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa, nếu thật sự giữ cậu ở đây cả đời dễ gì mà cậu đồng ý chứ.”

 

“Cũng đúng hầy…”

 

Không phải toàn bộ hệ xuyên không đều phải kiến công lập nghiệp, cũng không phải tất cả người xuyên không đều phải khuynh quốc khuynh thành.

 

Một đời người có cơ hội như vậy để tự mình trải nghiệm những điều đã từng ghi danh trên sử sách, hoặc là những chuyển biến ngầm giữa triều đình và dân gian, hay là tấm lòng son của những người có chí hướng cao cả, tuy sự nghiệp không có mấy thành tựu, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ lắm rồi.

 

Trước khi trở về thời hiện đại, tôi muốn đến Phụng Nghi cung gặp hoàng hậu nương nương lần nữa.

 

“Nương nương, ta phải đi rồi.”

 

Hoàng hậu nở nụ cười hiền hòa, dường như đã đoán trước được sự việc.

 

Cô ấy xoa đầu tôi, dịu dàng nói:

 

“Không biết là vì sao, mỗi lần ta gặp ngươi đều cảm thấy ngươi không thuộc về nơi này.”

 

Tôi ngồi xổm xuống, tựa đầu lên gối của cô ấy, nhắm mắt lại rồi chậm rãi trả lời:

 

“Nếu như ta có thể đưa người đi chung thì tốt biết mấy.”

 

“Người sợ lạnh từ nhỏ, nếu ta có thể đưa người đi thì lúc nào cũng sẽ là mùa hạ của Sri Lanka, chúng ta có thể ngồi bên bãi biển xem một màn pháo hoa rực rỡ, có thể say tí bỉ ngồi tâm sự trong đêm trăng thanh gió mát, còn có thể ở trong ánh đèn muôn màu để tham gia concert của Blackpink…”

 

“Nếu ta có thể đưa người đi, vậy thì người sẽ cảm thấy vui hơn bây giờ không?”

 

Có thể là suốt đời tôi cũng không thể biết được vị hoàng hậu ung dung hoa quý này đang giấu kín trong lòng những gì, để rồi nhiều lần lại nhìn thấy người âm thầm lặng lẽ rơi nước mắt.

 

Trong lòng tôi từng suy đoán rằng, có lẽ đế hậu trước đó cũng đã từng rất gắn bó, trong đêm đen cũng đã từng kề cạnh nhau nguyện ước cho giang sơn tương lai, thiên hạ thái bình; có lẽ vị hoàng đế điên trong mắt các đại thần, cũng đã từng dốc lòng hết mình vì giang sơn xã tắc bao nhiêu đêm không chợp mắt, nếu không thì tại sao cuốn tấu sớ hai mươi năm trước lại được cất giấu trong điện Thừa Càn?

 

Tôi có chút buồn ngủ rồi, giọng nói của hoàng hậu dịu dàng rót vào tai tôi, cô ấy vẫn cứ xoa nhẹ lên mái tóc, nói ra một câu hát mà tôi đã từng dạy cô ấy từ rất lâu về trước:

 

“Ta sẽ lẳng lặng ở bên cạnh người, trong một vũ trụ tươi đẹp vụn vỡ.”

 

[Hoàn Chính Văn]