Chương 9 - Dưới chân núi Phú Sĩ

Xe đến trạm, mọi người đều đi xuống, Giang Vọng Tinh cũng vậy. Cậu ta tháo tai nghe, cầm lấy chiếc mp3 cũ chỉ có một bài hát, lướt qua tôi đi về phía đầu xe.

Tôi ngồi trên ghế, ngăn cậu ta lại: "Này, Giang Vọng Tinh."

Cậu ta quay đầu, sườn mặt cực kỳ đẹp và góc cạnh, tôi nói lớn: "Đừng đến bờ sông, tránh xa ba cậu ra, lần này hãy nghe tôi đi, không sai đâu."

Ánh sáng trong mắt cậu ta thay đổi, nhưng cậu ta không nói gì.

Trừ khi có người ngoài ngăn cản, nếu không dù đề phòng cỡ nào cũng chỉ dẫn tới một kết cục.

Vẻ mặt Giang Vọng Tinh mệt mỏi, khóe môi cong lên, đáp: "Đủ rồi."

Cậu ngồi bên cạnh tôi, thế là đủ rồi. Đừng cứu tôi.

Vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt tôi hoàn toàn trống rỗng. Xe đưa đón và Giang Vọng Tinh đều biến mất như làn sương mù, trước mắt tôi vẫn là lớp tuyết dày ở căn biệt thự.

Tôi gần như đã nghĩ mình chỉ vừa mơ một giấc mơ dài, nhưng khi cúi xuống, điều ước trên cành hoa anh đào đã thay đổi.

"Tôi muốn trở thành hiệp sĩ." Đây là yêu cầu của tôi.

"X." Đây là lời đồng ý của cậu ấy.

Một giây sau, tờ giấy ghi điều ước và nhành hoa anh đào đều vỡ vụn, tai nghe trong hộp sắt cũng đứt, chúng nhanh chóng biến mất như tờ giấy điều ước kia.

Tôi dường như không thể đứng dậy, ôm hộp sắt trong lòng suýt ngã vào đống tuyết. Đồ còn lại trong hộp không còn nhiều, nếu như hộp thời gian thật sự có thể thay đổi quá cứ, ít nhất tôi phải chuẩn bị đầy đủ để cứu Giang Vọng Tinh.

Nhưng tôi mới đi được một bước, gió tuyết bỗng nhiên ngừng lại.

Trong lòng tôi có một linh cảm mãnh liệt rằng khi cơn gió tuyết này ngừng, những thứ trong hộp sẽ không có tác dụng gì đặc biệt nữa, chúng sẽ giống như những đồ kỷ niệm bình thường khác.

Tôi lấy điện thoại ra, biệt thự này ở trên núi, căn bản không có tín hiệu.

Tôi cụp mắt, ấn hộp sắt trong tay xuống, nó đã phủ đầy tuyết.

Khi tôi tốt nghiệp cấp ba, không biết vì sao, ba tôi lại bất chợt có lương tâm mà đưa tôi sang Mỹ học đại học, học lên thạc sĩ rồi tiến sĩ, sau đó lại để tôi khai thác thị trường nước ngoài giúp ông ta.

Công việc, vòng bạn bè đều diễn ra suôn sẻ, dù là bạn học X hay Giang Vọng Tinh thì đều chỉ tồn tại trong quá khứ đen tối của tôi, không thể quan biệt quá khứ.

Chỉ cần tôi không tiếp tục tìm hiểu, tôi vẫn sẽ là Bạch tổng, cô Bạch có tương lai xán lạn.

Chỉ cần không biết, tôi có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng nếu tôi không tìm hiểu thêm, tôi sẽ không bao giờ biết người luôn gọi tôi là bạn học Từ Anh đã xảy ra chuyện gì.

Tôi mở chiếc hộp sắt, giống như mở chiếc hộp Pandora.