Chương 18 - Dưới Bóng Hận Thù
Phủ nhận chẳng khác nào thừa nhận năng lực của mình bằng không.
Khí chất mạnh mẽ của người đứng đầu mà Giang Thuần tỏa ra quả thực không dễ để tôi thuyết phục và nắm bắt như Lạc Duật.
“Nam Sơ muốn đi Crazy Horse, thậm chí đã có vé vào cửa từ rất sớm, em biết cô ấy sẽ không hợp tác với em để dập tắt dư luận, nhưng em đã không nói với Lạc Duật.”
“Bà Lạc chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn con trai mình nhận lỗi, tất nhiên em cũng đã tính đến việc bà ấy sẽ ra tay.”
Ánh mắt Giang Thuần trầm xuống: “Thi Vi, em đã thay đổi rồi.”
Tôi nhún vai cười: “Giang tổng, cả thế giới đều biết Lạc Duật mù quáng trong tình yêu, vậy tại sao em lại phải đắc tội với Nam Sơ? Dù có vạch trần chân tướng sự thật đi chăng nữa, anh ấy thật sự sẽ công tư phân minh sao?”
“Còn bà Lạc, một người mẹ thương con như điên như dại, đã sớm ám chỉ muốn em làm kẻ thế tội, anh nghĩ bà ấy sẽ nghe theo em sao?”
“Nhưng Thi Vi trước đây nhất định sẽ làm.” Giang Thuần nhìn tôi chằm chằm, nói từng chữ một, “Bất kể kết quả ra sao.”
Tim tôi thắt lại, một cơn đau nhói dâng lên trong lòng.
“Phải.” Kiếp trước, ân tình của bà Lạc với tôi tựa trời cao biển rộng, tôi tuyệt đối sẽ không để nhà họ Lạc gặp nạn.
Với Lạc Duật, tôi luôn dành nhiều sự bao dung và thấu hiểu, về sau lại vì xót xa, mềm lòng mà trao trọn con tim mình cho anh ấy.
Nhưng tôi nhận lại được gì?
Nhớ về kết cục một xác hai mạng ở kiếp trước, ánh mắt tôi lạnh đi, đáp lại bằng giọng kiên định: “Phụ nữ chúng em, từ khi sinh ra đã bị buộc lên mình vô số những quy tắc vô hình, phải thấu hiểu, phải dịu dàng ngoan ngoãn, phải vun vén gia đình.”
“Nhưng trong xã hội cá lớn nuốt cá bé, vốn dĩ đã bất công này, cuối cùng vẫn là những người tàn nhẫn, ích kỷ, máu lạnh và yêu thương bản thân mình nhiều hơn mới sống tốt hơn.”
“Lãng phí lòng tốt với những hành động tự tìm đường chết của kẻ ngu xuẩn chính là đang tự giày vò bản thân mình!”
“Ở vị trí nào thì làm việc nấy, em có trách nhiệm khuyên can, nhưng em càng không muốn thử thách lòng người!”
Tôi nhìn thẳng vào Giang Thuần, nở một nụ cười ranh mãnh: “Đàn anh, nói trắng ra thì là em chỉ không muốn dây dưa với nhà họ Lạc nữa thôi, em sai sao?”
Giang Thuần sững người.
Một lát sau, đôi mắt vốn lạnh lùng băng giá quanh năm ấy lại ánh lên chút ấm áp.
Tiếp đó, anh ấy vỗ tay.
“Anh xin lỗi vì những lời đã nói trước đây, em rất hợp với môi trường công sở.”