Chương 1 - Sự Biến Mất Bí Ẩn - Dưới Ánh Trăng Tròn

1

Mai Anh thấy trời sắp mưa liền vôi vàng lên xe nổ máy rời khỏi quán thịt bò của bà Mai béo để trở về nhà. Đi ngang qua bãi đất trống chỗ cách ngôi chùa lớn nhất làng ước chừng 10 mét thấy có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa thì dừng xe lại bảo: “Này mấy đứa, mau về nhà đi, trời sắp mưa rồi còn chơi ở đây”
“HI hi hi” Tiếng lũ trẻ cười đùa vui vẻ làm Mai Anh bất giác nhớ lại kỉ niệm ngày mình còn nhỏ, cô cũng thường tới bãi đất trống này chơi đùa cũng đám bạn, nhưng giờ khi trưởng thành thì mỗi đứa một nơi, không còn liên lạc gì với nhau nữa, thời gian đó là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi thơ mà nhiều năm qua Mai Anh vẫn luôn lưu giữ trong tâm trí. Mai Anh nhắc lại một lần nữa nhưng đám nhóc cứng đầu nghịch ngợm kia như chẳng hề nghe thấy mà cứ lô đùa chạy nhảy, bỏ ngoài tai lời cảnh báo về cơn mưa đang kéo tới làng mỗi lúc một gần. Mai Anh thở dài rồi nổ máy phóng xe thật nhanh về nhà vì còn bận việc thu dọn đồ phơi ngoài sân từ trưa tới giờ. Ngày hôm nay mẹ của Cô và em trai đi vắng, trong nhà chỉ còn một mình Mai Anh, thành thử ra cô thấy bầu không khí trong nhà thật trống trải.

“Rào! Rào!”

Mưa lớn như trút nước, thật may là Mai Anh kịp thời thu dọn đồ phơi ngoài sân vào nhà nên thở phào nhẹ nhõm.

“Thiệt là may, chút nữa về không kịp là hỏng hết cả rồi, thế nào cũng bị mẹ mắng cho một trận, may quá. Không biết đám nhóc kia chịu về nhà chưa nữa? còn chơi chưa chịu về là ướt hết cả cho coi”

Đúng lúc này có Anh Long con bà Xuân hàng xóm che áo mưa chạy vào sân, Mai Anh thấy vậy thì liền hỏi: “Có chuyện gì mà nhìn anh hốt hoảng thế anh Long?”
Long thở hổn hển nói không ra hơi: “Có chuyện lớn rồi em ơi! Anh mới vừa chạy qua bãi đất trống chỗ gần chùa, anh thấy có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, trời mưa nên anh mới vòng xe lại, tính là mắng cho mấy đứa một trận, đuổi chúng nó về, nhưng lạ quá em ạ, lúc anh đi xe vào gần tới nơi thì lại chẳng thấy đứa nhỏ nào hết, không hiểu chúng nó chạy đi đâu mà nhanh thế không biết nữa, anh nghĩ là mình gặp ma em ạ”

Mai Anh chép miệng:

“Ma quỷ gì ở đây, em cũng thấy đám nhóc đó mà, nhưng nói mà mấy đứa nhỏ ham vui quá không có chịu nghe lời, vừa rồi anh nói là đi qua rồi mới quay đầu xe lại đúng không?”

Anh Long gật gật đầu thì Mai Anh lại tiếp: “Thì đó, chắc đám nhóc thấy mưa lớn quá nên chạy ra sau chùa, chỗ mà hồi nhỏ anh em mình hay trú mưa đó, chứ nào có ma quỷ gì đâu anh”

Anh Long nghe Mai Anh nhắc tới chỗ mà ngày còn nhỏ anh và Mai Anh cùng đám nhỏ trong làng trú mưa thì gật gù bảo: “Ừ Nhỉ? Thế mà anh không nhớ ra, hoảng quá, vậy mà cứ nghĩ là vừa thấy ma rồi ấy chứ, may mà có em nói anh mới nhớ, chứ không thì làng ta gặp hoạ lớn rồi, có ma thật thì không ổn đâu”

Mai Anh cười rồi bảo:

“Anh cứ suy nghĩ đâu đâu ấy, làng mình xưa giờ lấy đâu ra ma quỷ, đã có ai nhìn thấy ma bao giờ đâu, với lại đám nhóc kia là ma quỷ thì không thể nào cả anh và em đều nhìn thấy chúng được, phải không anh?”

Anh Long gật đầu rồi đưa con cá nặng hơn 3 kg mà anh mới câu được ngoài sông trước khi trời đổ mưa lên trước mặt Mai Anh mà cười nói: “Tặng em con cái này nè, anh mới câu được đó”

Mai Anh xua xua tay đáp:

“Thôi em không ăn đâu, anh mang về tẩm bổ cho bác gái đi ạ, nhà em vẫn còn cá mà anh cho chiều hôm qua chưa ăn hết kìa”

Anh Long ép Mai Anh nhận cá nhưng ép mãi mà người anh thầm thương trộm nhớ không chịu nhận nên thôi đành phải quay người mang cá trở về nhà. Anh thấy trong đầu lúc này nhẹ nhõm hẳn, bởi vừa nãy cứ nghĩ bản thân nhìn thấy ma quỷ, giờ đã hết chuyện, anh thấy tâm trí thoải mái hơn nhiều rồi.

Mai Anh ngồi ngắm nhìn mưa lớn như trút nước ngoài sân mà nghĩ tới mẹ và em trai, không biết là hai người có về nhà trong lúc mưa lớn thế này hay không? Bởi cô hiểu tính cách của mẹ, dù mưa cũng sẽ đội mưa về nhà chứ không bao giờ bà ngủ lại ở nhà họ hàng. Bởi vì bà thường nói với hai con: “Mẹ mỗi lần mà ngủ lại nhà ai là y như rằng cả đêm mất ngủ vì lạ giường, không ở đâu bằng nhà mình, thế nên có nắng to vỡ đầu hay mưa lầy lội mẹ cũng phải về nhà ngủ thì mới ngủ ngon giấc được”

Mưa lớn hơn 3 giờ đồng hồ thì cũng tạnh, Mai Anh mang thêm mấy tấm ván gỗ ra chỗ chuồng gà nằm ở vườn phía sau nhà, che thêm cho kín gió, sợ gió lạnh làm đàn gà bị rù lại chết như trận mưa lớn tháng trước. trong lúc đang che chắn cho đàn gà trong chuồng thì bất ngờ ở cây xoan nằm sát hàng rào có hai đứa nhỏ đang ngồi vắt vẻo trên cây cười khúc khích, Mai Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy 2 đứa nhỏ này chính là một trong số đám nhỏ chơi đùa ở bãi hoang khi nãy, cô liền đứng thẳng người dậy và mắng:

“Này này, nghịch như quỷ thế hả? có xuống ngay không thì bảo? vừa mới mưa xong, leo lên đấy rồi trượt chân ngã xuống thì sao? Xuống ngay, không là chị cho mỗi đứa một chổi vào mông bây giờ”

Hai đứa nhỏ nhìn nhau rồi thì bật cười lớn, tiếng cười của hai đứa trẻ rất lạ làm cho Mai Anh có chút ái ngại. Cô tính mắng tiếp thì lạ thay, mới vừa cúi xuống cầm cái chổi lên tay rồi nhìn lên cành cây xoan thì lại không thấy hai đứa nhỏ vừa rồi đâu nữa, cô nhíu mày nói:

“Đúng là lũ quỷ, mới đó mà không thấy đâu nữa rồi, còn nhỏ mà nghịch như thế thì không có được rồi, mà không biết con cái nhà ai mà lạ mặt quá vậy nhỉ? Mà thôi kệ đi, làng này biết bao nhiêu là trẻ con, mình nhớ mặt làm sao hết được”

Mai Anh nói tới đây thì nghe có tiếng chó sủa, cô đặt cái chổi xuống bên cạnh chuồng gà rồi quay người đi nhanh ra sân trước, nhìn con Chó cứ hướng ra cửa cổng mà sủa thì lấy làm lạ lắm, con chó nhà cô nuôi trước giờ đâu có sủa hóng bao giờ đâu, thế mà hôm nay nó cứ sủa quát mãi không chịu thôi, cô phải đánh nó vài cái bắt vào chuồng, lúc này con chó mới chịu nằm im trong chuồng, nhưng vẫn gầm gừ hai mắt nhìn chằm chằm ra cổng.

“Hôm nay mày ăn nhầm phải thứ gì hay sao thế Ben? Mày cứ sủa thế thì tao cho no đòn đấy nhé”

Mắng con chó xong, Mai Anh quay ra đóng cửa cổng rồi cài chốt cẩn thận sau đó thì quay vào trong nhà. Cô nằm nghỉ một lát thì dậy xuống bếp chuẩn bị làm cơm tối để mẹ và em về cùng ăn. Loay hoay trong bếp một hồi thì chợt có tiếng động phát ra khá lớn ở ngoài vườn, Nghe rõ làm phát ra từ chỗ chuồng gà. Mai Anh phủi tay vào quần rồi chạy ra sau vườn, từ ở vị trí không quá xa, thấp thoáng cô thấy bóng dáng của hai đứa nhỏ mới vừa chạy thoăn thoắt từ chuồng gà đến bờ tường, rồi cứ thế chúng leo lên cây xoan không khác gì khỉ, mới đó mà đã lên cành cây cao kia rồi nhảy ra ngoài.

Không thể tin nổi những gì vừa nhìn thấy trước mắt, Mai Anh vội chạy ra mở cửa cổng, ra hẳn ngoài nhìn ra đường, chỗ cây xoan hai đứa nhỏ kia vừa nhảy từ trên xuống, nhưng lạ thay, con đường làng vắng vẻ, không một bóng người, Mai Anh lẩm bẩm:

“Quái lạ, rõ là vừa rồi mình thấy 2 đứa nó nhảy xuống mà, sao giờ trốn chỗ nào mà nhanh thế không biết?”