Chương 3 - Đừng Nói Chúng Ta Là Bạn
8
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nộp đơn du học nước ngoài.
Trước khi đi, tôi nghe tin cô giáo chủ nhiệm cấp ba, cũng là mẹ của Giang Quan Nham, bị bệnh phải nhập viện.
Tôi mang theo giỏ trái cây đến thăm.
Cô giáo rất vui khi gặp tôi, vẫn dịu dàng như nhiều năm trước.
Cô niềm nở mời tôi ngồi xuống: “Lâm Lạc à, cảm ơn em đã đến thăm cô. Cô có nhiều bí mật muốn kể cho em nghe lắm.”
Tôi tò mò, lắng nghe: “Cô cứ nói đi ạ.”
Cô nắm lấy tay tôi:
“Em tốt nghiệp rồi đúng không? Định làm việc ở đâu?”
Tôi lắc đầu: “Chưa ạ. Em nộp đơn vào trường X ở nước M để học cao học, tối nay sẽ bay ạ.”
Tôi thấy sắc mặt cô hơi trầm xuống.
Nhưng một lát sau, cô lại nở nụ cười động viên tôi:
“Rất tốt! Học hành quan trọng. Em lúc nào cũng là một đứa trẻ chín chắn, cô chúc em thuận buồm xuôi gió.”
“Cảm ơn cô.”
Một lúc sau, vẫn chưa thấy cô tiết lộ bí mật nào cả.
Tôi dò hỏi: “Cô ơi, bí mật mà cô nói là gì ạ? Em tò mò lắm.”
Cô bật cười sảng khoái, làm bộ úp mở:
“Chờ em học xong quay về cô sẽ nói. Còn nếu em định sống ở nước ngoài, thì tiếc quá, không thể biết được rồi.”
Cô là bậc trưởng bối, không phải Khổng Tân, tôi đành chịu thua, chỉ biết ngứa ngáy trong lòng.
Không thấy Giang Quan Nham đâu, tôi có chút lưỡng lự, muốn nói lại thôi.
Cô nhìn thấu tâm tư tôi ngay lập tức:
“Quan Nham đưa bà ngoại về nhà rồi, lát nữa mới quay lại.”
Bị nhìn thấu tâm sự, tôi xấu hổ đến mức ngồi không yên.
Nhưng tôi vẫn không muốn rời đi.
Tôi đợi, đợi mãi, cùng cô giáo gắng gượng trò chuyện thêm hai mươi phút nữa.
Vẫn không thấy Giang Quan Nham đâu, tôi đành chịu thua, đứng dậy cáo từ.
Cô giáo hỏi: “Mấy giờ tối em bay?”
Tôi phải thừa nhận, trong lòng tôi vẫn có chút mong chờ.
Tôi nói chi tiết giờ khởi hành cho cô biết.
“Vậy thì cô chúc em thượng lộ bình an, mọi việc thuận lợi.”
“Cảm ơn cô, chúc cô mau chóng khỏe lại. Tạm biệt cô.”
Mang theo tâm trạng trống rỗng, tôi rời khỏi bệnh viện.
Buổi tối, tôi cùng Khổng Tân đi ăn lẩu và uống trà sữa.
Tiêu khiển suốt buổi chiều, rồi thẳng tiến đến sân bay.
Qua cửa an ninh, tôi đột nhiên cảm thấy một sợi dây vô hình níu kéo trái tim mình.
Tôi ngoảnh đầu lại—
Và thấy bóng hình quen thuộc nhưng xa lạ ấy, đứng bên ngoài vạch cảnh giới.
Nước mắt tôi ngay lập tức nhòe đi.
Có ngàn vạn điều muốn nói, nhưng chẳng biết mở lời thế nào.
Cuối cùng, tôi chỉ khẽ gật đầu, cậu ấy khẽ vẫy tay.
Như thể bao năm qua, những ân oán tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng lại khắc sâu trong lòng—
Đến giây phút này, tất cả đều tan biến.
Tôi thực sự rất muốn ôm cậu ấy một cái, và nói lời tạm biệt thật tử tế.
9
Tôi bỏ chặn liên lạc của Giang Quan Nham.
Nhưng ngoài việc thỉnh thoảng hỏi thăm sức khỏe của cô giáo, chúng tôi không trò chuyện gì thêm.
Cuộc sống ở nước ngoài thật nhàm chán.
Tôi thường nhớ nhà, nhớ bạn bè và nhớ đồ ăn quê hương.
Tôi hay lên mạng than vãn, còn để lại địa chỉ:
“Hãy thương hại đứa trẻ này đi, cho xin ít cải xá bấu để nấu thịt kho tàu với! Ai gửi cho miếng sốt bò đi, thèm ch,et mất! Nhớ hồng táo quá, có ai gửi chút không?”
Khổng Tân tức giận: “Đừng kêu nữa! Gửi cho cậu là được chứ gì?”
Tôi cứ tưởng cô ấy chỉ nói đùa, ai ngờ tôi thực sự nhận được một kiện hàng.
Bên trong có đủ những món tôi thích, còn có một bức thư nhắn nhủ tôi ăn nhanh vì đều là đồ cô ấy tự tay làm.
Tôi vui đến mức nhảy cẫng lên, liền mở WeChat để cảm ơn cô ấy.
Nhưng lại nhìn thấy Khổng Tân vừa chia sẻ lên nhóm cấp ba hình ảnh món ăn mình làm.
Rõ ràng phần cô ấy giữ lại đẹp hơn hẳn so với phần gửi cho tôi!
Tôi cố tình cà khịa:
“Được rồi được rồi, tôi chỉ xứng đáng nhận hàng loại hai. Hàng đẹp thì để dành cho người khác cả.”
Còn chưa thấy Khổng Tân trả lời, Trình Giản đã nhảy vào:
“Tôi thực sự chịu hết nổi rồi! Nếu không muốn thì gửi trả lại đi! Một đôi tay quen cầm dao mổ đã thức mấy đêm liền để làm cho cô, cô không nói lời cảm ơn thì thôi, còn ở đây chê bai. Cô giỏi lắm đó, Lâm Lạc!”
Tôi sững sờ, tim đập thình thịch.
Nghe đi nghe lại đoạn ghi âm của Trình Giản hai lần, xác nhận được rằng anh ta đang nói đến… Giang Quan Nham.
Tôi run rẩy bấm số đã khắc sâu trong lòng nhiều năm.
Tiếng chuông vang lên, vẫn không đổi:
⏳ “Hoàng hôn màu hổ phách tựa viên đường xa xăm, gương mặt em không trang điểm, nhưng anh vẫn si mê đắm chìm. Nỗi nhớ theo bóng đổ kéo dài trong ánh hoàng hôn…”
Tôi nhớ về mùa hạ năm ấy.
Sau giờ thể dục, tôi rửa mặt trong nhà vệ sinh, rồi lấy tay áo lau những giọt nước còn đọng trên má.
Khi bước ra, tôi bắt gặp ánh mắt sáng rực của Giang Quan Nham đang nhìn tôi từ xa.
Cậu ấy gọi tôi:
“Lâm Lạc.”
“Hả?”
“Cậu… thật xinh đẹp.”
Giọng nói ấy lọt vào tai tôi nghe như mất thật, khiến tim tôi cũng nóng lên.
Thật ra, tôi muốn nói—
Chiều hôm đó, dưới ánh nắng rực rỡ, đường nét của cậu ấy càng trở nên sắc nét hơn.
Giống hệt như nhân vật nam chính bước ra từ truyện tranh.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn xấu hổ chạy mất, chẳng dám nói gì.
Và cũng từ ngày hôm đó, mọi người bắt đầu ghép cặp tôi với Giang Quan Nham.
Từ bối rối đến quen dần với cái danh “người nhà của Giang Quan Nham”, tôi chỉ mất vài tháng.
Nhưng để quên đi—
Tôi đã mất nhiều năm, và còn những năm tháng chưa biết điểm dừng.
10
Chuông điện thoại reo hết lần này đến lần khác, nhưng Giang Quan Nham vẫn không bắt máy.
Tôi quay lại nhóm chat, phát hiện Khổng Tân và Trình Giản đang cãi nhau dữ dội.
Khổng Tân: “TMD! Tôi nhịn cậu không chỉ một hai lần đâu, Trình Giản! Một thằng đàn ông mà keo kiệt như thế? Người ta chỉ đùa có vài câu mà cậu cũng nổi giận. Đã nói gì đến cậu chưa? Có đụng đến Quan Nham nhà cậu không?”
Trình Giản nghiến răng nghiến lợi, gửi tin nhắn thoại:
“Hừ! Quả nhiên gần mực thì đen. Chính các cậu làm gì chẳng lẽ không biết sao? Cần tôi liệt kê từng chuyện một trước mặt cả lớp không?”
Khổng Tân càng tức giận, hét lớn như sư tử Hà Đông:
“Bớt châm chọc đi, có gì thì nói thẳng ra!”
Cãi nhau một hồi, cả hai lạc đề, bắt đầu công kích cá nhân.
Họ mắng nhau là “chó FA”, rồi bóc phốt chuyện xấu hổ thời cấp ba của nhau.
Cả nhóm hóng hớt, thi nhau cổ vũ:
“Hay lắm, tiếp tục đi!”
Trình Giản: “Biết thế hồi đó tôi đã không giúp cậu mua băng vệ sinh!”
Khổng Tân cũng chẳng kém: “Cậu đi vệ sinh mà quên giấy, tôi còn mang giấy vào tận nhà vệ sinh nam đấy, tôi có nói gì đâu?”
“Dây áo ngực của cậu bị tuột, tôi là người nhắc cậu.”
“Quần cậu rách ở đáy, tôi là người cho cậu mượn áo khoác.”
“Cậu mắng thầy dạy Địa là ‘hàm răng hô’.”
“Cậu, cậu, cậu còn nợ tôi một cái bánh bao!”
…
Mãi đến khi Giang Quan Nham lên tiếng ngăn cản, cả hai mới chịu im lặng.
Sau đó, cậu gọi lại cho tôi.
Cậu nói nửa đùa nửa thật:
“Không khoa trương như Trình Giản nói đâu. Tôi chỉ tò mò về cách làm mấy món đó nên mới thử thôi. Cậu đừng vì chuyện nhỏ này mà cảm thấy áp lực hay sau này không muốn gặp tôi nữa.”
Nửa câu sau nghe rất quen, nhưng tôi không nhớ đã nghe ở đâu.
Mối quan hệ của chúng tôi dần cải thiện hơn.
Cậu thường gửi đặc sản cho tôi, tôi cũng gửi cho cậu một số đồ lưu niệm từ nước ngoài.
Chúng tôi giữ liên lạc, không quá thân mật nhưng cũng không xa cách.
Chủ yếu vì cậu quá lãnh đạm, nên tôi cũng không dám làm phiền.
Một ngày nọ, cậu bỗng bấm “thích” một bài viết tôi đăng từ nhiều năm trước:
“Về vết cắt ánh trăng, cậu ấy không phải đáp án tiêu chuẩn, mà là chính tờ đề thi.”
Tôi giả vờ trêu chọc nhưng thực chất là dò hỏi:
“Cậu đừng nói là vẫn chưa quên được ánh trăng sáng của mình đấy nhé? Đúng là không có tiền đồ!”
Nhắn xong, tôi lập tức ném điện thoại sang một bên, không dám đọc hồi âm.
Tôi sợ cậu sẽ trả lời “đúng vậy”.
Hồi hộp chờ đợi rất lâu, cuối cùng tôi lấy hết dũng khí mở WeChat.
Cậu ấy nhắn lại:
“Đúng là không có tiền đồ thật.”
Tôi ngơ ngác nhìn mấy chữ đó, tim lạnh đi.
Cấp ba hai năm, đại học bốn năm, ra nước ngoài gần hai năm—
Tính ra, tôi đã thích cậu tròn mười năm.
Khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy, biết bao nhiêu gió mưa, đâu thể nói hết trong một câu.
Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc, giả vờ thoải mái khuyên nhủ cậu:
“Là bạn học, tôi chỉ có thể khuyên cậu buông bỏ để bắt đầu cuộc sống mới. Có những người, thực sự chỉ phù hợp để giữ lại trong ký ức của một giai đoạn nào đó. Vì thế, sau này hãy sống thật tốt nhé, bạn học Giang Quan Nham.”
Tôi cũng sẽ buông bỏ cậu, bắt đầu một cuộc sống mới.
Còn cậu, hãy ở lại trong ký ức năm mười bảy tuổi của tôi.
11
Sau khi về nước, Khổng Tân tổ chức một bữa tiệc chào đón tôi.
Thực ra cũng không có nhiều người đến.
Nhưng tôi vẫn uống đến mức nhập viện vì viêm dạ dày cấp tính.
Khổng Tân hoảng hốt đưa tôi vào bệnh viện.
Mơ hồ nghe thấy cô ấy gọi điện, hình như nhắc đến cái tên “Giang Quan Nham”.
Chẳng bao lâu sau, anh xuất hiện trong phòng cấp cứu, khoác trên người chiếc áo blouse trắng.
Nhìn thấy gương mặt ấy, tôi lập tức bật khóc.
Đã rất nhiều năm, tôi chưa từng nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy.
cậu nhận lấy hồ sơ bệnh án từ bác sĩ cấp cứu.
Rồi cẩn thận chạm vào bụng tôi, nhẹ giọng hỏi:
“Đau không?”
Tôi lắc đầu.
Tôi không biết.
Từ lúc cậu đến, toàn thân tôi ngoài trái tim ra, không còn cảm giác đau đớn nào nữa.
Khổng Tân nhìn thấu dáng vẻ yếu đuối này của tôi, lập tức đổi lại bác sĩ lúc trước.
Giang Quan Nham thoáng thất vọng, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tôi khó chịu, nhưng không biết nên nói gì với cậu.
Tôi không phải nghi ngờ kỹ năng y học của cậu, mà chỉ vì tôi thích cậu ấy, cảm xúc quá mãnh liệt nên đã làm ảnh hưởng đến chẩn đoán của cậu.
Bác sĩ được gọi lại vẻ mặt ngơ ngác:
“Bác sĩ Giang là một trong những chuyên gia tiêu hóa xuất sắc nhất. Mấy người đây là…”