Chương 8 - Đừng Nhân Danh Người Tốt
Đoàn xe chầm chậm lăn bánh, dần biến thành một chấm đen nhỏ trong tầm mắt.
Người mẹ bị giam cầm suốt mười bốn năm của tôi, cuối cùng cũng được trở về nhà.
8.
Đêm mẹ rời đi, bố đã trói tôi vào cột nhà, cầm thắt lưng quật mạnh xuống người tôi.
“Mày giỏi lắm phải không? Mày đi giúp mẹ mày đi tìm người thân, sao mày không đến đồn cảnh sát báo cảnh sát bắt tao luôn đi?”
“Tao cho mày ăn cho mày uống cho mày đi học, để mày trả ơn tao như vậy đúng không?”
...
Bố vừa chửi rủa vừa đánh, bà nội ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, cùng với tiếng khóc của em trai, những âm thanh hòa quyện với nhau, cơ thể tôi đau rát nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ về mẹ: Bây giờ có phải mẹ đã đến bệnh viện rồi không?
Nhìn dáng vẻ của bác, chắc hẳn là bác có tiền để chữa bệnh cho mẹ mà?
Nếu như mẹ tỉnh táo lại, biết được trước khi bà ngoại qua đời vẫn còn nhắc đến mẹ, có phải mẹ rất áy náy hay không?
Mẹ sẽ hận tôi và em trai giống như mẹ hận bà nội và bố chứ?
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, sau cả ngày đầy biến cố, có lẽ bố tôi đã đánh đến mệt, thở hổn hển rồi thả tôi ra khỏi cột.
Khi tôi ngã xuống đất, tay chân đầy những vết thương chi chít. Thì ra khi mẹ bị đánh đập cũng sợ hãi và đau đớn như vậy.
Nhưng mẹ rất ít khi khóc than. Phần lớn thời gian chỉ ngơ ngác ngồi ở đó, lặng lẽ, không nói tiếng nào, không suy nghĩ, trống rỗng như một con rối vô hồn.
Tôi tuổi còn nhỏ nhưng đã tự tay thả mẹ đi, người trong thôn đều nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Có đôi khi có một nhóm người đứng lại trò chuyện, nhìn thấy tôi đi tới, bọn họ lập tức im lặng. Chờ khi tôi đi qua lại có thể nghe thấy nội dung bàn tán chuyển về mình.
Có người nói tôi giống mẹ ruột, đầu óc không được minh mẫn.
Cũng có người nói có thể tôi sắp phát điên rồi, bởi vì người bình thường không làm ra được chuyện này.
Một phần do Diệu Tổ cho tôi mượn điện thoại đăng video ngắn nhiều lần, bà nội Diệu Tổ sợ gia đình tôi trả thù nên đã đưa Diệu Tổ vào thành phố sống với bố mẹ đang làm việc ở đó, để cậu ấy tiếp tục học trung học ở trong thành phố.
Chỉ có mẹ Tiễn Sinh là âm thầm để cậu ấy đưa tôi về nhà, chuẩn bị cho tôi cơm và trứng xào cà chua.
“Đứa trẻ ngoan, hôm nay chưa ăn cơm chắc là đói lắm phải không?”
Tôi bưng chén cơm trước mặt mình, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, rơi cả vào trong chén.
Mẹ của Tiễn Sinh thở dài một tiếng: “Phán Đệ, cháu là một đứa trẻ ngoan, còn vô cùng dũng cảm, cháu phân biệt được đúng sai, biết rõ thiện ác, đã cho mẹ của cháu có cơ hội tái sinh. Đứa trẻ ngoan, cháu không làm sai.”
Tôi nhào vào trong lòng mẹ Tiễn Sinh, cuối cùng cũng bật khóc nức nở thành tiếng.
Mẹ Tiễn Sinh nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi: “Cho dù dì là hàng xóm láng giềng, không thể bàn tán nhiều, nhưng hành động ép buộc mẹ cháu của bố cháu vốn dĩ đã sai trái. “Cưu mang” gì chứ? Mẹ cháu đâu phải không có nhà, bà ấy có bố có mẹ có anh trai, còn có một tương lai tươi sáng. Tại sao phải cần bố cháu “cưu mang”?”
“Thẳng thắn mà nói, với điều kiện của mẹ cháu, nếu không phải bố của cháu ép buộc thì ông ấy làm sao có thể xứng với nghiên cứu sinh của Đại học Thành phố Tô Châu?”
“Chuyện “cưu mang” này đúng là một trò cười. Rõ ràng là bắt cóc, là cưỡng bức mới đúng!”
Âm thanh đá cửa của bà nội đã cắt ngang lời chỉ trích của mẹ Tiễn Sinh.
Bà nội chống nạnh đứng ở trong sân, nhìn mẹ Tiễn Sinh với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống: “Con đàn bà lẳng lơ này, mày muốn tìm đường chết à, cháu gái ngoan ngoãn của tao chính là bị mày dạy hư! Nghe xem, mày đang dạy dỗ nó cái gì thế này?”
Mẹ Tiễn Sinh hoàn toàn không sợ hãi. Bà ấy bảo tôi ngồi xuống ghế rồi xắn tay áo lên vọt tới trước mặt bà nội.
“Bà chửi ai là đàn bà lẳng lơ? Tôi nói như vậy là đã nhẹ nhàng lắm đấy. Nếu không phải vì có trẻ con ở đây, tôi đã lột sạch da mặt nhà họ Lý các người xuống từ lâu rồi.”
Bà nội không chịu thua: “Cô nói bậy bạ cái gì? Có chứng cứ thì đưa ra đi! Cô ở trước mặt tôi bịa chuyện vu oan ai thế hả?”
“Tôi thấy cô cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Bố Tiễn Sinh đi làm ở nơi khác, cô không được thỏa mãn, cô đơn khó chịu, cho nên thấy nhà chúng tôi tốt đẹp thì không chịu nổi. Cố tình khiêu khích xúi giục trước mặt trẻ con. Bây giờ vợ Đại Xuân nhà tôi chạy rồi, cô phải bồi thường cho chúng tôi. Tôi thấy cô cũng tạm chấp nhận được. Sau này chồng cô không ở nhà, cô cứ sang nhà chúng tôi...”
Bà nội thao thao bất tuyệt, bà ta tuổi đã cao, mắng chửi người rất khó nghe, mẹ Tiễn Sinh hoàn toàn không phải đối thủ của bà.
Mẹ Tiễn Sinh tức giận đến mức toàn thân run rẩy, bờ môi tím tái, trừng mắt nhìn chằm chằm vào bà nội như muốn ăn thịt bà.