Chương 5 - Trên Đường Tìm Kiếm - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 5

Lần này hai người họ đi theo sự chỉ dẫn của Hương, ba người đội nắng một lúc thì cũng đã đến đoạn cây ối um tùm mát mẻ. Quái lạ, trong rừng nếu như không có dã thú thì chắc cũng phải có mấy loại khác chứ, đằng này bên ngoài rìa Hải còn nghe thấy tiếng chim chóc chứ đi sâu vào một chút thì lại chẳng nghe thấy gì nữa. Nếu ở trong rừng mà không có chim hót dế kêu thì thật là bất thường. Rừng sâu vốn đã đáng sợ rồi mà Hải còn bị cái không khí im bặt này làm cho sợ hơn.

Ba người bám sát nhau đi, mặc dù ông Bình đi khá là chậm nhưng Hải vẫn đi theo không nổi, qua một lúc nữa thì Hải đã thở dốc và nói: “Cháu không đi nổi nữa rồi, nghỉ một lúc có được không ạ?”

Hương quay lại đầu tiên, nhìn Hải mặt mày đỏ au vì mệt với mồ hôi ướt sũng thì cũng rũ lòng thương cảm mà dừng lại rồi nói: “Ông à, nghỉ chân một chút đi.”

Ông Bình lúc này mới chậm chạp dừng lại rồi nói: “Đúng là người trẻ ở thành phố tới, sức lực chẳng có bao nhiêu cả.”

Hải vừa uống mấy ngụm nước lớn vừa cười khổ nói: “Dạ đúng thế ạ, công việc của cháu chủ yếu là ngồi văn phòng, sử dụng đầu óc nên cháu chẳng có sức khỏe tốt.”

Hải cũng chỉ nói thật, ông Bình không phản ứng gì nhưng Hương lại nhỏ giọng nói: “Hy vọng là đến lúc cần sử dụng đầu óc thì có thể dùng được.”

Hải nghe vào lỗ tai nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, anh chỉ nghĩ là do Hương xem thường anh thể lực thua cả đàn bà nên mới nói như vậy thôi. Nghỉ ngơi được một lúc, Hương hỏi ông Bình: “Chỗ này là sắp đến chỗ cây Thánh chưa ông nhỉ. Cháu thấy có vẻ như là nơi này bắt đầu thay đổi rồi hay sao ấy.”

Ông Bình cầm khúc cây cô trong túi ra, đưa lên mặt xoay hướng mấy vòng rồi nói: “Ông xem chắc cũng ở gần đây rồi. Bên hướng đông kia thôi, đi một đoạn nữa sẽ tới.”

“Cháu tưởng cây Thánh gì đó nằm ở một hướng cố định chứ, sao mọi người phải tìm vất vả thế ạ?”

Hương dường như chẳng phải người vui tính, cô nghe vậy thì lại ném cho Hải một cái liếc. Ông Bình thấy tội Hải nên kiên nhẫn giải thích: “Cây Thánh này không dễ tìm, nếu không cũng sẽ có đám người có vũ khí tối tân bên ngoài vào tìm để trục lợi thôi. Cây Thánh này tuy là do một tay ông quản và thờ phụng nhưng ông cũng chỉ có thể dựa theo cảm ứng và nhờ vào cành khô để tìm. Rừng sâu là vậy, có những chuyện chẳng thể lí giải một cách bình thường được.”

Mặc dù Hải cũng chỉ hiểu lờ mờ nhưng dù sao có người chịu giải thích cho anh đã tốt. Sau khi cảm thấy đỡ mệt hơn, anh mới hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm cây Thánh trước rồi cô Hương đây mới đưa cháu đi tìm con trai đúng không ạ?”

Ông Bình gật đầu nói: “Cháu hãy kiên nhẫn chút, đợi ông đến thỉnh ý cây Thánh xem sao, có gì cũng đỡ cho cháu phần nào.”

Hải chỉ còn cách lựa chọn gửi gấm sự tin tưởng mà thôi, dù gì bây giờ anh cũng chẳng khác gì cá trên thớt, đâu có vùng vẫy được gì. Hải nhìn sắc mặt Hương trông có vẻ rất lạ, sau đó lại sờ lá bùa trong túi mình, anh không biết phải tin ai bây giờ, bởi vì mấy người này ai nấy đều trông rất quái. Chỉ có duy nhất ông Bình là trông bình thường thì hai người kia lại e dè ông ta. Nhưng dù sao Hải vẫn tin ông Bình hơn, vì ít ra ông Bình đã giúp anh rất nhiều việc từ hôm qua cho đến bây giờ.

“Chúng ta lên đường thôi!”

Hương cất chai nước vào trong túi, sau đó lại đem một mảnh lá cây ra bỏ vào miệng ngậm rồi đứng dậy nói. Ông Bình cũng chống gậy đứng dậy, nhìn trời một lượt rồi ông nói: “Đúng vậy, nên lên đường thôi!”

Hải nhìn cái tướng chống gậy đứng dậy cực khổ của ông Bình mà không khỏi thắc mắc, rõ ràng cái tướng kia vốn chẳng thể nào đi nhanh được nhưng ông lại có thể đi nhanh tới như vậy, làm Hải còn đuổi không kịp nữa. Ba người lại lên đường, nói chung đoạn đường rừng này ban ngày nhìn thì có vẻ rất bình thường đấy, vì nắng lên cao nên ma quỷ chẳng dám xổng ra. Nhưng điểm bất thường ở đây chính là dù đang trong rừng sâu nhưng ngay đến một con chim hay con sóc cũng chẳng nhìn thấy thứ gì.

Hải đi một lát lại chột dạ, anh hỏi: “Này chị Hương, liệu có ma quỷ nào trú ngụ đâu đây không, chúng ta có cần tránh những thứ gì không?”

Hương chán chường nhìn Hải một cái rồi nói: “Không cần đâu!”

Hải thấy thế lại hỏi: “Chị nói chị biết chỗ của nó, vậy lẽ nào nó từng động đến chị rồi ư?”

Lúc này ông Bình bụm miệng Hải không kịp, đó là vết thương sâu thẳm trong tim Hương mười năm nay mà cứ mỗi lần có người nhắc lại thì sẽ giống như là cứa sâu cho vết thương nặng thêm. Mười năm trước chị cũng đã từng bị nó bắt đi đứa con gáy bảy tuổi của mình chỉ vì chị vừa chạy ra ngoài vườn hái mấy cọng rau mà quên không đóng cửa.

“Nó” ở sâu trong rừng già kia không giống với đám ma quỷ còn lại khác, nó có thể biến thành người nhà của nạn nhân, đặc biệt nó xuất hiện được dù là ban ngày, ngay dưới cái nắng gay gắt. Nhưng bởi vì không có người chết là do nó không hề giết người hay moi nội tạng, nó chỉ bắt cóc trẻ em về rừng sâu mà thôi.

Kể từ ngày đó, ngày nào Hương cũng đi vào sâu trong rừng tìm kiếm con gái mình. Qua mấy tháng cuối cùng cô cũng có thể tìm được sào huyệt của nó, thế nhưng cô lại chỉ là sức bé yếu mọn nên chẳng thể nào làm gì được nó, chỉ có thể thập thò bên ngoài mà tức tửi. Cũng may lần đó có ông Bình ngăn cản, nếu không e là Hương đã bỏ mạng vì nhào vào sào huyệt của nó rồi. Cũng không biết có phải vì lần đó hay không mà Hương có ác cảm với ông Bình, mặc dù nể nang nhưng cô lúc nào cũng nhìn và nói chuyện với ông một cách lạnh nhạt.

Ông Bình thấy Hương thay đổi sắc mặt thì phải kéo Hải ra xa giải thích cho anh, nếu không chỉ sợ lát nữa trên đường đi tìm sào huyệt của nó nửa chừng anh lại chọc Hương thì có khi Hương chôn anh luôn trong rừng cũng nên. Hải nghe thấy Hương mười năm vẫn không tìm được con thì thất vọng nói: “Có khi nào cháu cũng không tìm được con trai của mình không ông?”

Ông Bình im lặng, bởi vì ông chẳng biết phải trả lời sao cho phải. Bởi vì sự thật là Hương đã không tìm được con của mình, mặc dù mười năm nay cô chưa từng bỏ cuộc, cứ cách lâu cô lại mò vào nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì. Bởi vì việc bất cẩn đó mà chồng của Hương đã bỏ cô và đi khỏi nơi này. Mất chồng, mất con, Hương chẳng còn sức sống nữa, có lẽ bây giờ thứ níu cô ở lại nhân thế này thì chỉ là chút hy vọng mòn mỏi là tìm thấy con gái của mình mà thôi.

“Chậm thôi hai đứa!”

Ông Bình đang đi ngon lành phía trước thì đột nhiên khựng lại mà nói. Hai người phía sau cũng dừng lại nhìn ông Bình xoay cành cây khô trên không trung trước mặt một lúc rồi nói: “Sắp tới rồi, hai đứa nhìn xem giúp ông có cái cây nào có màu lá khác hay không nhé.”

Hương nghe xong thì rất tập trung nhìn xem, Hải lại là tay mơ gà mờ, anh cố mà nhìn xem nhưng cánh rừng bạt ngàn này toàn cây là cây. Cây xanh, cây khô hòa lẫn vào nhau, Hải nhìn đến hoa cả mắt vẫn chẳng thể tìm được cái cây nào đang sống mà có màu lá khác đâu cơ chứ. Cả ba im lặng, hòa lẫn vào cánh rừng, Hương nhìn một lúc thì nói: “Kia, bên kia. Cây Thánh ở kia ông Bình.”

Ông Bình quay lại nhìn theo hướng tay Hương chỉ, Hải cũng tập trung nhìn theo nhưng chẳng thể nhìn thấy gì cho đến khi ông Bình đi gần đến cái cây kia thì Hải mới nhìn thấy cái cây phía trước mặt ông Bình gốc khá to, có thể nói là to nhất xung quanh đây. Gốc cây có màu vàng, lá cây có màu ngả sang màu đỏ đẹp mắt đang đung đưa.

Giữa rừng cây bạt ngàn để phân biệt thì đúng là khó, thế nhưng bây giờ đã có mục tiêu thì cái cây kia đúng là nổi bật thật. Trong lúc Hải còn ngơ ngác trước sự kì diệu này thì anh cảm thấy trong túi quần của mình đang nóng lên. Anh giật mình đưa tay rút tấm bùa kia ra thì nhìn thấy bên trên tấm bùa nổi lên hàng chữ lạ mắt. Hải chẳng biết nó là gì, bởi vì dòng chữ kia lạ quá anh chẳng biết đọc, nhưng anh mườn tượng rằng nó như thể là đang cố cảnh báo anh điều gì đó.

Hương nhìn thấy Hải có thái độ lạ nên quay sang nhìn anh, thế nhưng Hải lại chẳng dám hỏi Hương vì cái độ kia của cô. Không biết làm gì, Hải đành phải quay sang nhìn ông Bình đang mua may quay cuồng với cái cây mà ông gọi là cây Thánh kia. Những động tác quái dị chẳng biết là như thế nào nhưng thấy ông cứ quay một lúc lại hái xuống mấy cái lá và vài nhành cây khô.

Nhìn Hương chán chường nhìn ông Bình, Hải đành phải đi đến gần và hỏi cô: “Cái cây kia thiêng như vậy thật ư. Đêm qua rõ ràng có mấy nhánh cây khô kia trấn ở cửa nên mấy con ma quỷ mới không dám tràn vào trong nhà.”

Hương chẳng thấy hứng thú gì, cô chỉ gật đầu cho có lệ nhưng sắc mặt rất chi là kì quái. Sau một lúc, ông Bình đã xong xuôi mấy nghi thức kia, ông quay sang nói với Hải: “Nghi thức đã xong xuôi! Ông đã xin xong cho các cháu rồi, cây thánh sẽ phù hộ cho các cháu bình an. Tới đây thì ông không đưa được các cháu đi nữa, ông cho mỗi đứa một cái lá cây Thánh để bên mình.”