Chương 3 - Chạy Trốn Tử Thần - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 3
Hải cho rằng bản thân tuy rằng vẫn tạm thời chưa chấp nhận được sự thật này, nhưng anh có thể chắc chắn bản thân đã lĩnh đủ trong hôm nay và đã nghe hiểu rất kĩ những lời của ông lão nói. Mặc dù bụng giờ đây đang đói cồn cào nhưng Hải vẫn quá sức ám ảnh với cảnh tượng của vợ mình bị mổ bụng nên chẳng thể nào ăn nổi. Để cho bụng dạ quên đi cơn đói, Hải đành bắt chuyện, anh hỏi ông cụ: “Cháu có thể hỏi ông tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi không ạ?”
Ông cụ lau lau mắt, ông có vẻ mệt mỏi nói: “Ông tên Bình, năm nay đã tám mươi lăm tuổi rồi. Bà ở nhà năm nay cũng đã tám mươi, chúng ta chẳng có con cái gì nhưng lại có đến hai cái nhà. Căn nhà này chúng ta không ở, thi thoảng cho họ hàng của người ở đây thuê ở tạm. ông không ngờ rằng cháu vì một cách nào đó mà lại tìm đến được đây để rồi cả nhà gặp họa như thế này.”
Nghe tiếng thở dài của ông Bình thì dường như có thể thấy rõ sự thương cảm trong đó chứ không phải chỉ là nói suông. Hải lúc này cũng mở lòng, những lúc xảy ra chuyện như vậy thường là lúc con người ta yếu đuối nhất, nên có ai để mình mở lòng là một chuyện tốt. Sau khi kể một loạt gia cảnh nhà mình thì anh cũng kể về chuyện gặp thông tin ông bà đăng tải trên mạng, và anh đã được thấy hình của cả hai ông bà, anh còn nhấn mạnh rằng lúc anh gọi điện trực tiếp thì đã nghe giọng của bà.
Ông Bình giải thích rằng chỉ sợ ma quỷ lộng hành, ông định ngày mai sẽ vào cây thánh trong rừng xem thử như thế nào. Ở đây không có tín ngưỡng nào khác, chỉ có cây thánh to lớn trong rừng già kia là tín ngưỡng của bọn họ, đồng thời cũng là khắc tinh của ma quỷ. Nhờ vào cây thành kia mà người dân mới có thể sống ở nơi này đời nọ qua đời kia. Hải cũng muốn hỏi khó thế sao không cho qua cho rồi, dọn đi nơi khác sống chứ sao phải ở lại đây chịu khổ, sống trong lo lắng sợ hãi. Thế nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, gốc rễ bám trụ tại nơi này, muốn di dân là một chuyện rất lớn, chẳng hề dễ dàng một chút nào cả.
Hai người đang mải mê nói chuyện thì đột nhiên những tiếng ồn ào ban nãy lại vang lên, ông Bình bất an đi ra cạnh cửa sổ ghé mắt xem thử rồi thở dài nói: “Chưa từng thấy đêm nào như đêm nay.”
Nhìn thấy bộ dáng kia của ông Bình thì Hải ít nhiều cũng biết là có chuyện chẳng lành, anh đi tới bên cạnh ông Bình rồi hỏi: “Có chuyện gì xấu ạ?”
“Xấu! Ông ở đây đã tám mươi mấy năm, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng bọn chúng đông đúc như thế này bao giờ cả.”
Ông Bình nghiêm trọng trả lời, Hải nghe thế thì tim anh cũng như là treo ngược lên cây, xem ra đêm nay nhất định là một đêm dài.
Sau khi tần ngần quan sát một lúc thì ông Bình nói: “Chúng ta lên lầu đi, nơi ấy có vũ khí.”
Hải bước theo sau ông Bình, anh nghĩ chắc chắn là ông Bình sợ cành cây thánh kia không trụ nỗi nên ra phương án khác, nhỡ đâu sự cố xảy ra thì còn đường mà sống. Hải không ngờ trên tầng hai này ngoài một phòng ngủ nhìn ra cánh rừng thì mấy căn phòng còn lại đều chứa đầy vũ khí. Trong mấy căn phòng kia đều là súng săn, lựu đạn và rất nhiều loại súng tự chế khác. Hải bây giờ bắt đầu thắc mắc liệu ông Bình này có phải là đã loa loát với kiểm lâm rồi hay không mà ông ta dám tang trữ vũ khí nhiều đến như thế.
Chắc là nhận ra suy nghĩ của Hải nên ông Bình sau khi cầm lên một xây súng trường đưa lên mắt ngắm xong thì lại nói: “Chẳng có gì bất ngờ cả chàng trai ạ. Nơi này tình hình nguy hiểm như thế nên nhà ai cũng có những món vũ khí như thế này cả. Kiểm lâm họ cũng hiểu, chúng ta không dùng những món vũ khí này để săn thú cấm hay động vật quý hiếm, chúng ta chỉ dùng chúng để phòng thân mà thôi.”
Sau khi biết được sự thật thì Hải cũng mò lấy một món vũ khí cho mình, anh cũng chẳng biết dùng súng gì nên cứ cầm lấy mấy quả lựu đạn tự chế và hai cây bén nhọn giống kiếm cầm trên tay. Hải nói: “Liệu bọn chúng ngoài kia có tấn công vào đây hay không hả ông?”
“Chuyện đó không có ai biết được, chúng ta chỉ cần thủ sẵn vũ khí để ứng phó là được, không được chủ quan.”
Hải gật gật đầu, sau đó hai người đi ra phòng ngủ. Lúc này đột nhiên bên ngoài đã im bặt chẳng còn tiếng gì, rõ ràng ban nãy tiếng gào rú vang vọng cả cánh rừng kia mà?
“Ông Bình ơi, bọn chúng có vẻ như đã rút đi rồi thì phải.”
Ông Bình gật gù đi trở vào phòng vũ khí, ông nói vọng ra: “Vẫn không được lơ là cảnh giác. Bọn chúng rất khôn ngoan, đôi khi chúng ta chưa chắc đã khôn ngoan bằng chúng.”
Nghe vậy Hải cũng chẳng dám lơ là, anh lên dây cót và hết sức cảnh giác. Mặc kệ có đau buồn hay rầu lo cỡ nào đi nữa thì phải sống sót qua đêm nay cái đã, nếu như bỏ mạng đêm nay, ngày mai con trai anh về thì phải làm thế nào. Dù sao đi chăng nữa với hy vọng tìm được con trai, anh nhất định phải thật can đảm, cố gắng sống sót. Bởi vì Hải chưa từng tin vào chuyện ma quỷ, bây giờ lại tự mình dính vào những chuyện ma quỷ sẽ khó tránh không thể nào chấp nhận sự thật được.
Đang ngồi thẩn thờ suy nghĩ, đột nhiên Hải nghe thấy có tiếng gõ cửa. Anh giật nảy mình quay đầu nhìn về phía cửa ngoài ban công thì thấy một bóng người. Bây giờ đã quá khuya mà lại có người gõ cửa đáng lẽ ra nên cảnh giác mới đúng, thế nhưng sau khi Hải nhìn thấy Mít, con trai anh đang đứng bên ngoài và gõ cửa thì anh chẳng còn suy nghĩ gì nữa mà muốn chạy ra thật nhanh mở cửa.
Đây là ban công tầng một, cho dù có là người lớn đi chăng nữa cũng chẳng thể đứng tới, đừng nói gì đến một đứa trẻ tám tuổi là Mít. Hải đã ra tới cửa kính ra ban công, mặc dù nó chỉ là cửa sổ nhỏ nhưng cũng đủ làm Hải mất hồn mất vía khi nhìn thấy con trai mình. Mít đập cửa rất dữ, nhìn vẻ mặt của nó rất sợ hãi khi nhìn thấy lựu đạn mà Hải đang đeo trên cổ. Đến lúc tay Hải định chạm vào cánh cửa thì may thay ông Bình ra tới, ông thấy cảnh tượng kia thì sợ mất vía mà hét lên: “Không được mở cửa!”
Bàn tay Hải khựng lại, anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía ông Bình rồi nói: “Nhưng đây là con trai của con mà, có phải ma quỷ đâu ông?”
“Tuyệt đối không được! Có nhớ ta đã nói với cháu điều gì không. Không được mở cửa dù người đó có là ai đi chăng nữa. Đó là ma quỷ giả dạng, không phải là con trai của con đâu.”
Tiếng chuông gió kêu leng keng trên cánh cửa sổ càng lúc càng lớn khiến cho Hải đầu óc rối bời. Bây giờ con trai anh đang đứng trước mặt anh, bên ngoài kia có bao nhiêu là ma quỷ, nguy hiểm biết chừng nào chứ…
Thấy Hải vẫn không có ý định từ bỏ, ông Bình đành phải lê thân già đi nhanh ra để kéo Hải vào rồi ra sức thuyết phục: “Con trai của cháu sau có thể xuất hiện ngoài kia chứ, cháu có biết đây là đâu không, đây là ban công tầng một đấy, không phải là mặt đất. Một đứa trẻ tám tuổi sao có thể đứng được ở đâu, lẽ nào nó biết bay à?”
Khó khăn lắm mới thuyết phục được Hải dịu lại, nhưng tiếng gõ cửa mỗi lúc một nhanh hơn, gấp gáp muốn Hải nhanh ra mở cửa. Ông Bình len lén quan sát cái thứ đang đứng bên ngoài cửa sổ, rõ ràng ông nhìn thấy nó trong thân hình là Mít nhưng cái đầu và khuôn mặt với nụ cười hết sức quái dị. Dù cho ở đây bao nhiêu năm đi chăng nữa nhưng mỗi khi mặt đối mặt với bọn chúng vẫn không khiến ông hết sợ được.
Nếu như không có Hải ở đây chắc ông đã hoảng loạn mà bắn ra cửa sổ rồi, cũng thật may mắn vì bây giờ ông tập trung vào Bình nên mới lơ là nó. Ánh mắt của nó ngoài cửa khiến cho ông chẳng thể nào quên nổi, đó là ánh mắt ám ảnh với ông năm xưa, một kí ức khó quên, chính là nó.
“Đi thôi, ông đưa cháu xuống dưới!”
Ông Bình vừa nói vừa kéo Hải đi ra ngoài, thế nhưng bên ngoài lúc này ngoài tiếng gõ cửa thì còn cả tiếng khóc của trẻ em nữa. Cả hai người đều nghe thấy rõ mồn một, lúc này bước chân Hải đã dần chậm lại, sau đó anh ta không chần chừ mà quay đầu lại nhìn. Bên ngoài cửa sổ, Hải nhìn thấy con trai anh hai tay đầy máu đang cố đập vào cửa kính, phía sau lưng nó rất nhiều ma quỷ với hình thù quái dị đang chuẩn bị tấn công nó.
Ngay lúc Mít đứng ngoài cửa hét lên “Cha ơi cứu con với” thì Hải đã không còn chần chừ gì nữa mà vùng khỏi ông Bình rồi chạy về phía cửa sổ mà mở cửa.
Hải cho rằng bản thân tuy rằng vẫn tạm thời chưa chấp nhận được sự thật này, nhưng anh có thể chắc chắn bản thân đã lĩnh đủ trong hôm nay và đã nghe hiểu rất kĩ những lời của ông lão nói. Mặc dù bụng giờ đây đang đói cồn cào nhưng Hải vẫn quá sức ám ảnh với cảnh tượng của vợ mình bị mổ bụng nên chẳng thể nào ăn nổi. Để cho bụng dạ quên đi cơn đói, Hải đành bắt chuyện, anh hỏi ông cụ: “Cháu có thể hỏi ông tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi không ạ?”
Ông cụ lau lau mắt, ông có vẻ mệt mỏi nói: “Ông tên Bình, năm nay đã tám mươi lăm tuổi rồi. Bà ở nhà năm nay cũng đã tám mươi, chúng ta chẳng có con cái gì nhưng lại có đến hai cái nhà. Căn nhà này chúng ta không ở, thi thoảng cho họ hàng của người ở đây thuê ở tạm. ông không ngờ rằng cháu vì một cách nào đó mà lại tìm đến được đây để rồi cả nhà gặp họa như thế này.”
Nghe tiếng thở dài của ông Bình thì dường như có thể thấy rõ sự thương cảm trong đó chứ không phải chỉ là nói suông. Hải lúc này cũng mở lòng, những lúc xảy ra chuyện như vậy thường là lúc con người ta yếu đuối nhất, nên có ai để mình mở lòng là một chuyện tốt. Sau khi kể một loạt gia cảnh nhà mình thì anh cũng kể về chuyện gặp thông tin ông bà đăng tải trên mạng, và anh đã được thấy hình của cả hai ông bà, anh còn nhấn mạnh rằng lúc anh gọi điện trực tiếp thì đã nghe giọng của bà.
Ông Bình giải thích rằng chỉ sợ ma quỷ lộng hành, ông định ngày mai sẽ vào cây thánh trong rừng xem thử như thế nào. Ở đây không có tín ngưỡng nào khác, chỉ có cây thánh to lớn trong rừng già kia là tín ngưỡng của bọn họ, đồng thời cũng là khắc tinh của ma quỷ. Nhờ vào cây thành kia mà người dân mới có thể sống ở nơi này đời nọ qua đời kia. Hải cũng muốn hỏi khó thế sao không cho qua cho rồi, dọn đi nơi khác sống chứ sao phải ở lại đây chịu khổ, sống trong lo lắng sợ hãi. Thế nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, gốc rễ bám trụ tại nơi này, muốn di dân là một chuyện rất lớn, chẳng hề dễ dàng một chút nào cả.
Hai người đang mải mê nói chuyện thì đột nhiên những tiếng ồn ào ban nãy lại vang lên, ông Bình bất an đi ra cạnh cửa sổ ghé mắt xem thử rồi thở dài nói: “Chưa từng thấy đêm nào như đêm nay.”
Nhìn thấy bộ dáng kia của ông Bình thì Hải ít nhiều cũng biết là có chuyện chẳng lành, anh đi tới bên cạnh ông Bình rồi hỏi: “Có chuyện gì xấu ạ?”
“Xấu! Ông ở đây đã tám mươi mấy năm, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng bọn chúng đông đúc như thế này bao giờ cả.”
Ông Bình nghiêm trọng trả lời, Hải nghe thế thì tim anh cũng như là treo ngược lên cây, xem ra đêm nay nhất định là một đêm dài.
Sau khi tần ngần quan sát một lúc thì ông Bình nói: “Chúng ta lên lầu đi, nơi ấy có vũ khí.”
Hải bước theo sau ông Bình, anh nghĩ chắc chắn là ông Bình sợ cành cây thánh kia không trụ nỗi nên ra phương án khác, nhỡ đâu sự cố xảy ra thì còn đường mà sống. Hải không ngờ trên tầng hai này ngoài một phòng ngủ nhìn ra cánh rừng thì mấy căn phòng còn lại đều chứa đầy vũ khí. Trong mấy căn phòng kia đều là súng săn, lựu đạn và rất nhiều loại súng tự chế khác. Hải bây giờ bắt đầu thắc mắc liệu ông Bình này có phải là đã loa loát với kiểm lâm rồi hay không mà ông ta dám tang trữ vũ khí nhiều đến như thế.
Chắc là nhận ra suy nghĩ của Hải nên ông Bình sau khi cầm lên một xây súng trường đưa lên mắt ngắm xong thì lại nói: “Chẳng có gì bất ngờ cả chàng trai ạ. Nơi này tình hình nguy hiểm như thế nên nhà ai cũng có những món vũ khí như thế này cả. Kiểm lâm họ cũng hiểu, chúng ta không dùng những món vũ khí này để săn thú cấm hay động vật quý hiếm, chúng ta chỉ dùng chúng để phòng thân mà thôi.”
Sau khi biết được sự thật thì Hải cũng mò lấy một món vũ khí cho mình, anh cũng chẳng biết dùng súng gì nên cứ cầm lấy mấy quả lựu đạn tự chế và hai cây bén nhọn giống kiếm cầm trên tay. Hải nói: “Liệu bọn chúng ngoài kia có tấn công vào đây hay không hả ông?”
“Chuyện đó không có ai biết được, chúng ta chỉ cần thủ sẵn vũ khí để ứng phó là được, không được chủ quan.”
Hải gật gật đầu, sau đó hai người đi ra phòng ngủ. Lúc này đột nhiên bên ngoài đã im bặt chẳng còn tiếng gì, rõ ràng ban nãy tiếng gào rú vang vọng cả cánh rừng kia mà?
“Ông Bình ơi, bọn chúng có vẻ như đã rút đi rồi thì phải.”
Ông Bình gật gù đi trở vào phòng vũ khí, ông nói vọng ra: “Vẫn không được lơ là cảnh giác. Bọn chúng rất khôn ngoan, đôi khi chúng ta chưa chắc đã khôn ngoan bằng chúng.”
Nghe vậy Hải cũng chẳng dám lơ là, anh lên dây cót và hết sức cảnh giác. Mặc kệ có đau buồn hay rầu lo cỡ nào đi nữa thì phải sống sót qua đêm nay cái đã, nếu như bỏ mạng đêm nay, ngày mai con trai anh về thì phải làm thế nào. Dù sao đi chăng nữa với hy vọng tìm được con trai, anh nhất định phải thật can đảm, cố gắng sống sót. Bởi vì Hải chưa từng tin vào chuyện ma quỷ, bây giờ lại tự mình dính vào những chuyện ma quỷ sẽ khó tránh không thể nào chấp nhận sự thật được.
Đang ngồi thẩn thờ suy nghĩ, đột nhiên Hải nghe thấy có tiếng gõ cửa. Anh giật nảy mình quay đầu nhìn về phía cửa ngoài ban công thì thấy một bóng người. Bây giờ đã quá khuya mà lại có người gõ cửa đáng lẽ ra nên cảnh giác mới đúng, thế nhưng sau khi Hải nhìn thấy Mít, con trai anh đang đứng bên ngoài và gõ cửa thì anh chẳng còn suy nghĩ gì nữa mà muốn chạy ra thật nhanh mở cửa.
Đây là ban công tầng một, cho dù có là người lớn đi chăng nữa cũng chẳng thể đứng tới, đừng nói gì đến một đứa trẻ tám tuổi là Mít. Hải đã ra tới cửa kính ra ban công, mặc dù nó chỉ là cửa sổ nhỏ nhưng cũng đủ làm Hải mất hồn mất vía khi nhìn thấy con trai mình. Mít đập cửa rất dữ, nhìn vẻ mặt của nó rất sợ hãi khi nhìn thấy lựu đạn mà Hải đang đeo trên cổ. Đến lúc tay Hải định chạm vào cánh cửa thì may thay ông Bình ra tới, ông thấy cảnh tượng kia thì sợ mất vía mà hét lên: “Không được mở cửa!”
Bàn tay Hải khựng lại, anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía ông Bình rồi nói: “Nhưng đây là con trai của con mà, có phải ma quỷ đâu ông?”
“Tuyệt đối không được! Có nhớ ta đã nói với cháu điều gì không. Không được mở cửa dù người đó có là ai đi chăng nữa. Đó là ma quỷ giả dạng, không phải là con trai của con đâu.”
Tiếng chuông gió kêu leng keng trên cánh cửa sổ càng lúc càng lớn khiến cho Hải đầu óc rối bời. Bây giờ con trai anh đang đứng trước mặt anh, bên ngoài kia có bao nhiêu là ma quỷ, nguy hiểm biết chừng nào chứ…
Thấy Hải vẫn không có ý định từ bỏ, ông Bình đành phải lê thân già đi nhanh ra để kéo Hải vào rồi ra sức thuyết phục: “Con trai của cháu sau có thể xuất hiện ngoài kia chứ, cháu có biết đây là đâu không, đây là ban công tầng một đấy, không phải là mặt đất. Một đứa trẻ tám tuổi sao có thể đứng được ở đâu, lẽ nào nó biết bay à?”
Khó khăn lắm mới thuyết phục được Hải dịu lại, nhưng tiếng gõ cửa mỗi lúc một nhanh hơn, gấp gáp muốn Hải nhanh ra mở cửa. Ông Bình len lén quan sát cái thứ đang đứng bên ngoài cửa sổ, rõ ràng ông nhìn thấy nó trong thân hình là Mít nhưng cái đầu và khuôn mặt với nụ cười hết sức quái dị. Dù cho ở đây bao nhiêu năm đi chăng nữa nhưng mỗi khi mặt đối mặt với bọn chúng vẫn không khiến ông hết sợ được.
Nếu như không có Hải ở đây chắc ông đã hoảng loạn mà bắn ra cửa sổ rồi, cũng thật may mắn vì bây giờ ông tập trung vào Bình nên mới lơ là nó. Ánh mắt của nó ngoài cửa khiến cho ông chẳng thể nào quên nổi, đó là ánh mắt ám ảnh với ông năm xưa, một kí ức khó quên, chính là nó.
“Đi thôi, ông đưa cháu xuống dưới!”
Ông Bình vừa nói vừa kéo Hải đi ra ngoài, thế nhưng bên ngoài lúc này ngoài tiếng gõ cửa thì còn cả tiếng khóc của trẻ em nữa. Cả hai người đều nghe thấy rõ mồn một, lúc này bước chân Hải đã dần chậm lại, sau đó anh ta không chần chừ mà quay đầu lại nhìn. Bên ngoài cửa sổ, Hải nhìn thấy con trai anh hai tay đầy máu đang cố đập vào cửa kính, phía sau lưng nó rất nhiều ma quỷ với hình thù quái dị đang chuẩn bị tấn công nó.
Ngay lúc Mít đứng ngoài cửa hét lên “Cha ơi cứu con với” thì Hải đã không còn chần chừ gì nữa mà vùng khỏi ông Bình rồi chạy về phía cửa sổ mà mở cửa.