Chương 1 - Sự Biến Mất - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm
Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm (Chương 1)
Cả nhà ba người Hải theo chỉ dẫn của một số quảng cáo trên mạng mà đặc biệt đi đến một vùng núi rừng du lịch. Trên đường đi thì An, vợ anh và Mít con trai anh năm nay đã tám tuổi vô cùng vui vẻ chờ đón chuyến đi này. Nơi này cách nhà họ không xa lắm, chỉ tầm khoảng ba tiếng chạy xe nên cũng khá là thoải mái. Sau khi đến nơi, Hải gọi điện cho người chủ nhà thuê nhưng điện thoại lại ngoài vùng phủ sóng. An bắt đầu không có kiên nhẫn mà cằn nhằn: “Em đã bảo anh đừng đi đến đây rồi mà, bây giờ cả sóng điện thoại cũng không có thì sống kiểu gì, chúng ta quay về thôi.”
Mặc cho vợ nói kiểu gì thì Hải vẫn cứ bình tĩnh, anh nói: “Anh đã xem địa chỉ đúng là ở đây rồi, có khi là căn này đấy, em với con cứ đứng đây chờ anh đi gõ cửa thử xem.”
Hải nói rồi đi nhanh vào nhưng còn chưa kịp gõ cửa thì đã có người mở từ bên trong. Một bà lão có mái tóc bạc phơ, lưng hơi còng mở cửa rồi cười nói: “Chà, cậu là cậu Hải đúng không, tôi ở đây chờ cậu lâu lắm rồi.”
Hải vui mừng nói: “Là cháu đây ạ, ban nãy cháu có gọi điện cho bà nhưng điện thoại lại không có sóng.”
“Chỗ này núi rừng heo hút không có sóng đâu, chúng ta cứ sống xanh thôi.”
Đúng ý của Hải quá, anh vừa hoàn thành xong một dự án và muốn chạy trốn đến nơi nào đó để dưỡng sức. Vừa hay chỗ này không có sóng nên sếp không gọi làm phiền và cũng dễ giải thích. Sau khi bàn giao xong xuôi, bà lão kia đi bộ ra ngoài đường rồi về nhà mình.
Đây là một xóm nhỏ nằm lọt thỏm trong rừng, người ngoài nếu như không có chỉ dẫn chắc chắn là không thể vào đây được. Đi đường không xa nhưng An lại nằm lì ra sofa chán chường mặc cho Hải rủ đi đâu cũng chẳng thèm trả lời. Biết vợ giận nên Hải chẳng dám hó hé, chỉ đành mang đồ ăn từ trong xe ra mà nấu nướng. Chỗ này cũng có bán đồ ăn nhưng bọn họ sợ đau bụng lại chẳng dám ăn ngoài. Nấu xong đồ ăn, Hải dắt Mít ra ngoài đi dạo, chẳng có ai dặn họ không được đi sâu vào rừng nên Hải cứ dắt cậu con trai đi vào.
Chỗ này quả thật là rất đẹp, có suối chảy trong veo nên Hải rủ con trai xuống suối đi tắm. Quên hết cả thời gian, thả hồn vào thiên nhiên tuyệt đẹp cho đến khi Mít đột nhiên chỉ tay vào sâu trong rừng rồi nói: “Cha ơi, chỗ kia có người kìa?”
Vốn dĩ Hải chỉ tưởng cũng là khách du lịch nên lờ đi, nhưng Mít lại đột nhiên trèo lên bờ và cắm đầu đi về phía mà nó chỉ. Lúc này Hải mới hoảng hốt leo lên bờ mặc áo vào chạy theo con trai. Mít lớn lên ở thành phố, chưa từng chạy nhảy nhiều bao giờ nhưng nó có thể vượt qua chướng ngại vật trong rừng một cách thành thạo và chạy nhanh khiến Hải đuổi theo mất cả hơi nhưng không được.
Hai người một người chạy một người đuổi, rất lâu sau Mít mới dừng lại ở một cái gốc cây to. Hải mừng rỡ chạy tới xem con trai có bị làm sao không thì Mít đột nhiên chỉ vào gốc cây rồi nói: “Mẹ, con muốn mẹ!”
Hải dáo dác nhìn xung quanh, ngay cả gốc cây kia cũng chẳng thấy có điều gì kì lạ. Nhưng Mít cứ khăn khăn chỉ tay về phía đó, Hải lúc này bắt đầu đã hơi sợ, anh toát mồ hôi lạnh len lén nhìn theo ánh nhìn của Mít thì tình cờ anh nhìn thấy khuôn mặt Mít tái nhợt, đôi mắt như thể dại đi đang tập trung nhìn vào gốc cây kia.
Lúc này Hải có hơi hối hận vì đã dắt con trai vào rừng, vẫn thường nghe nói là những nơi rừng núi như này sẽ có rất nhiều thứ không sạch sẽ, nhưng anh vốn là dân công nghệ, trước đây chưa từng tin mấy loại chuyện như thế này. Bởi vì không tin nên khi gặp mới ngỡ ngàng như thế, giống như chẳng thể chấp nhận nổi vậy.
“Mít, Mít. Làm gì có ai đâu con, mẹ con đang ở nhà chờ chúng ta đấy, mau về thôi con.”
Hải kéo tay Mít nhưng nó hất tay anh ra, lực hất khá mạnh, không giống như một đứa trẻ chút nào. Hải mất đà ngã ra ngoài, sau đó anh lại ra sức kéo Mít rồi nói: “Cha xin con đấy, chúng ta về thôi con.”
Mãi một lúc sau, Hải đã nghĩ đến việc dùng điện thoại cầu cứu nhưng lúc này Mít đã có dấu hiệu nhúc nhích, hai mắt nó hoạt động lại bình thường rồi nói: “Cha, chúng ta về thôi.”
Ơn trời, Hải cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh bế Mít trên tay và nhanh chóng đi về nhà. Vừa về đến nhà, Hải đã nói với vợ vẫn còn nằm chán chường bất động trên ghế: “Vợ ơi, thu dọn đồ về nhà thôi em, chỗ này không ở được đâu.”
Hải tưởng An đã ngủ nên không quan tâm lắm, anh đi vào ngủ dọn đồ nhưng còn chưa dọn được mấy cái thì đã nghe thấy tiếng Mít hét lên thảm thiết, nó nói: “Cha ơi, mẹ…mẹ chảy nhiều máu quá.”
Không biết điều gì đã khiến cho Hải liên tưởng ngay đến những việc ma quỷ, anh lặng người mấy giây, sau đó vội vã đi ra ngoài. Đập vào mắt anh là một cảnh tượng đáng sợ, e là cả đời này anh cũng không thể nào quên được, đêm về gặp ác mộng mất. An nằm đó trên sofa trắng, bây giờ màu trắng đã sắp bị máu của cô nhuộm đỏ rồi. Hai mắt cô trợn lên kinh hãi, có lẽ trước khi chết đã gặp cảnh tượng nào đó đáng sợ lắm. An chết rồi, chết không nhắm mắt, bụng cô gần như bị rọc từ ngực chạy dài xuống quá rốn lòi ra mớ nội tạng hòa lẫn vào máu thịt nhầy nhụa.
Hải sốc không thể chịu được, nhưng anh vẫn ôm MÍt giấu mặt nó vào bụng mình không để cho nó nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ kia. Hải vuốt mặt cố trấn tĩnh, anh vẫn nhớ là lúc anh về thì cửa vẫn khóa như vậy kia mà, rốt cuộc là con thú nào đã vào đây để giết vợ anh mổ bụng, và quan trọng là nó vào bằng đường nào cơ chứ. Hải đem Mít nhốt vào phòng ngủ, sau đó anh men theo vết máu kéo dài từ sofa ra tận…cửa sổ.
Cửa sổ đã có dấu hiệu bị mở hay do anh lúc vào không để ý tới, vết máu kia đi đến cửa sổ thì biến mất, nhưng Hải có thể đoán được là do sinh vật từ trong rừng đi ra. Bây giờ mới là bốn giờ chiều, bên ngoài vẫn có người dân qua lại làm rẫy hoặc bận rộn làm gì đó, sau lại có thể xảy ra chuyện đáng sợ như vậy cơ chứ.
Hải chưa từng nghĩ chuyện khủng khiếp này lại có thể xảy ra với mình nên anh rất sốc, mất một lúc thương tâm anh mới chạy ra khỏi nhà tìm người giúp đỡ. Thế nhưng kì lạ thay, ban nãy lúc mới về anh còn nhìn thấy rất nhiều người đi bên ngoài nhưng bây giờ chẳng còn một móng người nào cả. Có lẽ do địa hình nơi này nên mặt trời lặn rất sớm, Hải xem đồng hồ, mới đây đã gần 6 giờ tối rồi, màn đêm đang buôn xuống nơi này một cách nặng nề.
Điện thoại không có cách nào liên lạc được, Hải đành phải đành liều thôi. Đi xung quanh một vòng, Hải nhìn thấy ngoi nhà nào cũng đều đóng cửa kín mít và gần như chẳng mấy nhà mở đèn, không hề thấy ánh sáng bên trong nhà. Hít sâu một hơi, tâm trạng rối bời, Hải đánh liều đi gõ cửa thử một, hai, ba nhà vẫn chẳng thấy nhà nào có dấu hiệu mở cửa. Thậm chí rõ ràng vừa nghe thấy tiếng cười nói bên trong nhà, nhưng khi Hải vừa gọi cửa thì họ lập tức im bặt.
Trong cơn hoang mang không biết phải làm thế nào thì từ xa có một bóng người xuất hiện, ông ấy râu tóc bạc phơ đang chống gậy đi tới, một tay chống gậy, một tay cầm đèn đá, chiếc đèn mà rất lâu rồi Hải mới lại nhìn thấy. Ông già kia thấy Hải thì ôn tồn nói: “Này cậu trai trẻ, hình như cậu vừa thuê nhà của tôi sáng nay có phải không?”
“Đúng vậy!”
Hải nhanh chóng trả lời, anh đã thấy ảnh của ông lão này lúc liên hệ thuê nhà. Ông lão gật đầu rồi nói: “Mau về nhà đi, sau sáu giờ tối tuyệt đối đừng đi ra ngoài nhé. Nhớ lời ông già này dặn, sau sáu giờ tối hãy đóng cửa và cài thật kĩ, cho dù có ai đến gọi cửa thì cũng không được mở cửa. Kể cả khi người gõ cửa đó là tôi hay bà nhà và dù bất kì lí do gì thì cũng hãy lơ đi và không được mở cửa có nhớ chưa. Trước 6 giờ sáng hôm sau không được mở cửa.”
Hải tạm thời chưa để tâm tới mấy chuyện đó, anh gấp gáp nói: “Ông ơi, vợ cháu đã bị giết rồi, Cháu không biết là con thú nào trong rừng đã xổng ra giết vợ cháu và banh bụng. Cháu không biết phải làm sao bây giờ cả, ông làm ơn giúp cháu với.”
Sắc mặt ông lão tái đi, tay cầm đèn đá muốn không vững mà đánh rơi. Sau mấy giây định thần, ông nói: “Chuyện như thế nào, mau đưa ta đi về nhà cháu, nhanh lên.”
Hải mừng lắm, anh nhanh chóng cùng ông lão đi về nhà mình. Nhưng lúc vừa về đến cửa nhà thì Hải lại phát hoảng, anh nhìn thấy cánh cửa đã bị mở, lúc anh đi ra anh vẫn nhớ là đã khóa lại rồi kia mà. Nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt của Hải, ông lão gấp gáp hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”
“Nhà cháu…rõ ràng lúc đi cháu đã khóa cửa rồi kia mà?”
Hải lắp bắp nói, không biết ông lão đã nhìn thấy thứ gì từ dưới mà vội nói: “Mau, mau vào trong xem thử.”
Cả hai vội vã đi vào, Hải lao nhanh đến chỗ vợ mình thì há hốc miệng kinh hãi, anh lắp bắp nói: “Nội tạng…nội tạng của vợ cháu bị lấy mất rồi!”
Ông lão để đèn đã xuống cạnh cửa rồi chóng gậy đi vào, ông cau mày khi nhìn thấy ổ bụng của An trống trơn không còn lại món nội tạng nào, chỉ có máu thịt nhầy nhụa. Hải lúc này mới nhớ ra, anh nói: “Mít, thằng bé…”
Vừa nói anh vừa hớt hải chạy vào phòng ngủ, cánh cửa phòng vẫn đóng nhưng Mít đã biến mất tăm, chỉ còn lại căn phòng trống trải nằm đó.
Cả nhà ba người Hải theo chỉ dẫn của một số quảng cáo trên mạng mà đặc biệt đi đến một vùng núi rừng du lịch. Trên đường đi thì An, vợ anh và Mít con trai anh năm nay đã tám tuổi vô cùng vui vẻ chờ đón chuyến đi này. Nơi này cách nhà họ không xa lắm, chỉ tầm khoảng ba tiếng chạy xe nên cũng khá là thoải mái. Sau khi đến nơi, Hải gọi điện cho người chủ nhà thuê nhưng điện thoại lại ngoài vùng phủ sóng. An bắt đầu không có kiên nhẫn mà cằn nhằn: “Em đã bảo anh đừng đi đến đây rồi mà, bây giờ cả sóng điện thoại cũng không có thì sống kiểu gì, chúng ta quay về thôi.”
Mặc cho vợ nói kiểu gì thì Hải vẫn cứ bình tĩnh, anh nói: “Anh đã xem địa chỉ đúng là ở đây rồi, có khi là căn này đấy, em với con cứ đứng đây chờ anh đi gõ cửa thử xem.”
Hải nói rồi đi nhanh vào nhưng còn chưa kịp gõ cửa thì đã có người mở từ bên trong. Một bà lão có mái tóc bạc phơ, lưng hơi còng mở cửa rồi cười nói: “Chà, cậu là cậu Hải đúng không, tôi ở đây chờ cậu lâu lắm rồi.”
Hải vui mừng nói: “Là cháu đây ạ, ban nãy cháu có gọi điện cho bà nhưng điện thoại lại không có sóng.”
“Chỗ này núi rừng heo hút không có sóng đâu, chúng ta cứ sống xanh thôi.”
Đúng ý của Hải quá, anh vừa hoàn thành xong một dự án và muốn chạy trốn đến nơi nào đó để dưỡng sức. Vừa hay chỗ này không có sóng nên sếp không gọi làm phiền và cũng dễ giải thích. Sau khi bàn giao xong xuôi, bà lão kia đi bộ ra ngoài đường rồi về nhà mình.
Đây là một xóm nhỏ nằm lọt thỏm trong rừng, người ngoài nếu như không có chỉ dẫn chắc chắn là không thể vào đây được. Đi đường không xa nhưng An lại nằm lì ra sofa chán chường mặc cho Hải rủ đi đâu cũng chẳng thèm trả lời. Biết vợ giận nên Hải chẳng dám hó hé, chỉ đành mang đồ ăn từ trong xe ra mà nấu nướng. Chỗ này cũng có bán đồ ăn nhưng bọn họ sợ đau bụng lại chẳng dám ăn ngoài. Nấu xong đồ ăn, Hải dắt Mít ra ngoài đi dạo, chẳng có ai dặn họ không được đi sâu vào rừng nên Hải cứ dắt cậu con trai đi vào.
Chỗ này quả thật là rất đẹp, có suối chảy trong veo nên Hải rủ con trai xuống suối đi tắm. Quên hết cả thời gian, thả hồn vào thiên nhiên tuyệt đẹp cho đến khi Mít đột nhiên chỉ tay vào sâu trong rừng rồi nói: “Cha ơi, chỗ kia có người kìa?”
Vốn dĩ Hải chỉ tưởng cũng là khách du lịch nên lờ đi, nhưng Mít lại đột nhiên trèo lên bờ và cắm đầu đi về phía mà nó chỉ. Lúc này Hải mới hoảng hốt leo lên bờ mặc áo vào chạy theo con trai. Mít lớn lên ở thành phố, chưa từng chạy nhảy nhiều bao giờ nhưng nó có thể vượt qua chướng ngại vật trong rừng một cách thành thạo và chạy nhanh khiến Hải đuổi theo mất cả hơi nhưng không được.
Hai người một người chạy một người đuổi, rất lâu sau Mít mới dừng lại ở một cái gốc cây to. Hải mừng rỡ chạy tới xem con trai có bị làm sao không thì Mít đột nhiên chỉ vào gốc cây rồi nói: “Mẹ, con muốn mẹ!”
Hải dáo dác nhìn xung quanh, ngay cả gốc cây kia cũng chẳng thấy có điều gì kì lạ. Nhưng Mít cứ khăn khăn chỉ tay về phía đó, Hải lúc này bắt đầu đã hơi sợ, anh toát mồ hôi lạnh len lén nhìn theo ánh nhìn của Mít thì tình cờ anh nhìn thấy khuôn mặt Mít tái nhợt, đôi mắt như thể dại đi đang tập trung nhìn vào gốc cây kia.
Lúc này Hải có hơi hối hận vì đã dắt con trai vào rừng, vẫn thường nghe nói là những nơi rừng núi như này sẽ có rất nhiều thứ không sạch sẽ, nhưng anh vốn là dân công nghệ, trước đây chưa từng tin mấy loại chuyện như thế này. Bởi vì không tin nên khi gặp mới ngỡ ngàng như thế, giống như chẳng thể chấp nhận nổi vậy.
“Mít, Mít. Làm gì có ai đâu con, mẹ con đang ở nhà chờ chúng ta đấy, mau về thôi con.”
Hải kéo tay Mít nhưng nó hất tay anh ra, lực hất khá mạnh, không giống như một đứa trẻ chút nào. Hải mất đà ngã ra ngoài, sau đó anh lại ra sức kéo Mít rồi nói: “Cha xin con đấy, chúng ta về thôi con.”
Mãi một lúc sau, Hải đã nghĩ đến việc dùng điện thoại cầu cứu nhưng lúc này Mít đã có dấu hiệu nhúc nhích, hai mắt nó hoạt động lại bình thường rồi nói: “Cha, chúng ta về thôi.”
Ơn trời, Hải cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh bế Mít trên tay và nhanh chóng đi về nhà. Vừa về đến nhà, Hải đã nói với vợ vẫn còn nằm chán chường bất động trên ghế: “Vợ ơi, thu dọn đồ về nhà thôi em, chỗ này không ở được đâu.”
Hải tưởng An đã ngủ nên không quan tâm lắm, anh đi vào ngủ dọn đồ nhưng còn chưa dọn được mấy cái thì đã nghe thấy tiếng Mít hét lên thảm thiết, nó nói: “Cha ơi, mẹ…mẹ chảy nhiều máu quá.”
Không biết điều gì đã khiến cho Hải liên tưởng ngay đến những việc ma quỷ, anh lặng người mấy giây, sau đó vội vã đi ra ngoài. Đập vào mắt anh là một cảnh tượng đáng sợ, e là cả đời này anh cũng không thể nào quên được, đêm về gặp ác mộng mất. An nằm đó trên sofa trắng, bây giờ màu trắng đã sắp bị máu của cô nhuộm đỏ rồi. Hai mắt cô trợn lên kinh hãi, có lẽ trước khi chết đã gặp cảnh tượng nào đó đáng sợ lắm. An chết rồi, chết không nhắm mắt, bụng cô gần như bị rọc từ ngực chạy dài xuống quá rốn lòi ra mớ nội tạng hòa lẫn vào máu thịt nhầy nhụa.
Hải sốc không thể chịu được, nhưng anh vẫn ôm MÍt giấu mặt nó vào bụng mình không để cho nó nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ kia. Hải vuốt mặt cố trấn tĩnh, anh vẫn nhớ là lúc anh về thì cửa vẫn khóa như vậy kia mà, rốt cuộc là con thú nào đã vào đây để giết vợ anh mổ bụng, và quan trọng là nó vào bằng đường nào cơ chứ. Hải đem Mít nhốt vào phòng ngủ, sau đó anh men theo vết máu kéo dài từ sofa ra tận…cửa sổ.
Cửa sổ đã có dấu hiệu bị mở hay do anh lúc vào không để ý tới, vết máu kia đi đến cửa sổ thì biến mất, nhưng Hải có thể đoán được là do sinh vật từ trong rừng đi ra. Bây giờ mới là bốn giờ chiều, bên ngoài vẫn có người dân qua lại làm rẫy hoặc bận rộn làm gì đó, sau lại có thể xảy ra chuyện đáng sợ như vậy cơ chứ.
Hải chưa từng nghĩ chuyện khủng khiếp này lại có thể xảy ra với mình nên anh rất sốc, mất một lúc thương tâm anh mới chạy ra khỏi nhà tìm người giúp đỡ. Thế nhưng kì lạ thay, ban nãy lúc mới về anh còn nhìn thấy rất nhiều người đi bên ngoài nhưng bây giờ chẳng còn một móng người nào cả. Có lẽ do địa hình nơi này nên mặt trời lặn rất sớm, Hải xem đồng hồ, mới đây đã gần 6 giờ tối rồi, màn đêm đang buôn xuống nơi này một cách nặng nề.
Điện thoại không có cách nào liên lạc được, Hải đành phải đành liều thôi. Đi xung quanh một vòng, Hải nhìn thấy ngoi nhà nào cũng đều đóng cửa kín mít và gần như chẳng mấy nhà mở đèn, không hề thấy ánh sáng bên trong nhà. Hít sâu một hơi, tâm trạng rối bời, Hải đánh liều đi gõ cửa thử một, hai, ba nhà vẫn chẳng thấy nhà nào có dấu hiệu mở cửa. Thậm chí rõ ràng vừa nghe thấy tiếng cười nói bên trong nhà, nhưng khi Hải vừa gọi cửa thì họ lập tức im bặt.
Trong cơn hoang mang không biết phải làm thế nào thì từ xa có một bóng người xuất hiện, ông ấy râu tóc bạc phơ đang chống gậy đi tới, một tay chống gậy, một tay cầm đèn đá, chiếc đèn mà rất lâu rồi Hải mới lại nhìn thấy. Ông già kia thấy Hải thì ôn tồn nói: “Này cậu trai trẻ, hình như cậu vừa thuê nhà của tôi sáng nay có phải không?”
“Đúng vậy!”
Hải nhanh chóng trả lời, anh đã thấy ảnh của ông lão này lúc liên hệ thuê nhà. Ông lão gật đầu rồi nói: “Mau về nhà đi, sau sáu giờ tối tuyệt đối đừng đi ra ngoài nhé. Nhớ lời ông già này dặn, sau sáu giờ tối hãy đóng cửa và cài thật kĩ, cho dù có ai đến gọi cửa thì cũng không được mở cửa. Kể cả khi người gõ cửa đó là tôi hay bà nhà và dù bất kì lí do gì thì cũng hãy lơ đi và không được mở cửa có nhớ chưa. Trước 6 giờ sáng hôm sau không được mở cửa.”
Hải tạm thời chưa để tâm tới mấy chuyện đó, anh gấp gáp nói: “Ông ơi, vợ cháu đã bị giết rồi, Cháu không biết là con thú nào trong rừng đã xổng ra giết vợ cháu và banh bụng. Cháu không biết phải làm sao bây giờ cả, ông làm ơn giúp cháu với.”
Sắc mặt ông lão tái đi, tay cầm đèn đá muốn không vững mà đánh rơi. Sau mấy giây định thần, ông nói: “Chuyện như thế nào, mau đưa ta đi về nhà cháu, nhanh lên.”
Hải mừng lắm, anh nhanh chóng cùng ông lão đi về nhà mình. Nhưng lúc vừa về đến cửa nhà thì Hải lại phát hoảng, anh nhìn thấy cánh cửa đã bị mở, lúc anh đi ra anh vẫn nhớ là đã khóa lại rồi kia mà. Nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt của Hải, ông lão gấp gáp hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”
“Nhà cháu…rõ ràng lúc đi cháu đã khóa cửa rồi kia mà?”
Hải lắp bắp nói, không biết ông lão đã nhìn thấy thứ gì từ dưới mà vội nói: “Mau, mau vào trong xem thử.”
Cả hai vội vã đi vào, Hải lao nhanh đến chỗ vợ mình thì há hốc miệng kinh hãi, anh lắp bắp nói: “Nội tạng…nội tạng của vợ cháu bị lấy mất rồi!”
Ông lão để đèn đã xuống cạnh cửa rồi chóng gậy đi vào, ông cau mày khi nhìn thấy ổ bụng của An trống trơn không còn lại món nội tạng nào, chỉ có máu thịt nhầy nhụa. Hải lúc này mới nhớ ra, anh nói: “Mít, thằng bé…”
Vừa nói anh vừa hớt hải chạy vào phòng ngủ, cánh cửa phòng vẫn đóng nhưng Mít đã biến mất tăm, chỉ còn lại căn phòng trống trải nằm đó.