Chương 17 - Bí Mật Trái Tim - Đúng Lúc Gặp Được Người
17
Tạ Cửu bị thương rất nặng.
Sau khi kêu đau, hắn bất tỉnh.
Ta nghe đám hộ vệ tới muộn nói, bọn họ đang đuổi theo xe ngựa chở ta. Dọc đường bị vài người của Thẩm Vấn An chặn lại.
Tạ Cửu rất nóng ruột, mất cảnh giác.
Bị một kẻ nhìn thấy sơ sở, chém một kiếm vào sau lưng.
Cả quá trình, hắn nói nhẹ nhàng như không nhưng ta có thể tưởng tượng ra lúc đó cảnh tượng kinh hoàng như thế nào.
Như ta đoán, Tạ Cửu bị thương rất nghiêm trọng, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng lúc đại phu cởi áo của hắn ra, lưng của hắn hiện rõ trong nháy mắt.
Ta ngẩn người.
Phía sau lưng hắn chằng chịt vết thương cũ lẫn vết thương mới.
Ngoài ra, phía sau eo hắn còn có một vết seo rất lớn.
Màu đỏ tươi, dữ tợn.
Hình dạng và kích thước cực kì giống với lớp da mà ba năm trước đại phu dùng để chữa trị cho ta.
Ba năm trước, vết thương trên mặt bị hoại tử, khoảng thời gian chữa trị, không thể không cắt bỏ phần thịt đó.
Thay vào đó, phần thịt sẽ được ghép bằng da của người vừa mới chếch.
Ta không nghĩ đến việc chữa trị, nhưng Tạ Cửu nói với ta rằng, vừa hay ở ngoại thành có một cô gái bị bệnh vừa mới mất.
Hắn tốn một số tiền rất lớn mới có thể thuyết phục được người nhà nàng đồng ý, bảo ta không cần lo lắng.
Ta chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.
Nhưng nhìn những vết sẹo do đao kiếm gây ra cùng với vết sẹo kia hoàn toàn khác nhau.
Mọi thứ như phơi bày trước mắt, không thể rõ ràng hơn.
Có lẽ đó là phần da còn nguyên vẹn, lành lặn nhất trên cơ thể hắn.
Nhưng cuối cùng hắn lại cho ta.
Ta đau lòng, khóe mắt cay cay.
Tạ Cửu bị thương rất nặng.
Sau khi kêu đau, hắn bất tỉnh.
Ta nghe đám hộ vệ tới muộn nói, bọn họ đang đuổi theo xe ngựa chở ta. Dọc đường bị vài người của Thẩm Vấn An chặn lại.
Tạ Cửu rất nóng ruột, mất cảnh giác.
Bị một kẻ nhìn thấy sơ sở, chém một kiếm vào sau lưng.
Cả quá trình, hắn nói nhẹ nhàng như không nhưng ta có thể tưởng tượng ra lúc đó cảnh tượng kinh hoàng như thế nào.
Như ta đoán, Tạ Cửu bị thương rất nghiêm trọng, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng lúc đại phu cởi áo của hắn ra, lưng của hắn hiện rõ trong nháy mắt.
Ta ngẩn người.
Phía sau lưng hắn chằng chịt vết thương cũ lẫn vết thương mới.
Ngoài ra, phía sau eo hắn còn có một vết seo rất lớn.
Màu đỏ tươi, dữ tợn.
Hình dạng và kích thước cực kì giống với lớp da mà ba năm trước đại phu dùng để chữa trị cho ta.
Ba năm trước, vết thương trên mặt bị hoại tử, khoảng thời gian chữa trị, không thể không cắt bỏ phần thịt đó.
Thay vào đó, phần thịt sẽ được ghép bằng da của người vừa mới chếch.
Ta không nghĩ đến việc chữa trị, nhưng Tạ Cửu nói với ta rằng, vừa hay ở ngoại thành có một cô gái bị bệnh vừa mới mất.
Hắn tốn một số tiền rất lớn mới có thể thuyết phục được người nhà nàng đồng ý, bảo ta không cần lo lắng.
Ta chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.
Nhưng nhìn những vết sẹo do đao kiếm gây ra cùng với vết sẹo kia hoàn toàn khác nhau.
Mọi thứ như phơi bày trước mắt, không thể rõ ràng hơn.
Có lẽ đó là phần da còn nguyên vẹn, lành lặn nhất trên cơ thể hắn.
Nhưng cuối cùng hắn lại cho ta.
Ta đau lòng, khóe mắt cay cay.