Chương 12 - Tâm Trạng Của Tô Dao Dao - Đúng Lúc Gặp Được Người
12
Trong phòng ở Thư Ngọc lâu.
Sau khi nha hoàn rời đi, Tô Dao Dao hai mắt cuối cùng cũng đỏ hoe.
“Nghe nói Kỳ Vương,....Không, Tạ công tử cực kỳ cưng chiều phu nhân của mình, còn nghe nói Tạ phu nhân có tài ủ rượu rất ngon, ta đã đoán được vị Tạ phu nhân ấy chính là tỷ tỷ.”
“Tỷ còn sống, thật tốt..”
Nàng thay đổi xưng hô, ta không ý kiến.
Mặc dù gương mặt ta so với trước kia có phần thay đổi nhưng nếu là người thân thiết thì có thể nhận ra trong nháy mắt.
Trọng lời nói của nàng đều ngập tràn quan tâm khiến lòng ta dâng lên một cảm giác ấm áp vô cùng.
“Ngươi thì sao? Mấy năm qua sống tốt chứ?”
Ta nhẹ giọng hỏi, vốn tưởng cuộc sống của nàng sẽ không đến nỗi nào.
Từng được nghe, Thẩm Vấn An chạy ngược chạy xuôi tìm các lang y có tiếng ở Đại Sở để có thể chữa khỏi căn bệnh cũ của nàng năm đó sau khi chạy nạn.
Không nghĩ vừa dứt lời, nụ cười trên mội nàng có chút cứng đờ.
“Ta…..vẫn như vậy thôi.”
Nàng im lặng không nói, giọng nói đầy chua chát.
Vừa chuyển chủ đề, câu chuyện lại vòng về phía ta.
“Không nói chuyện này nữa. Hôm qua tướng quân kêu muội tới đây để hỏi công thức ủ rượu của tỷ. Những năm trước khi còn ở phủ, tỷ đều điều chế ra những công thức ủ rượu, thường xuyên ủ để uống. Xem ra hắn đã sớm nghi ngờ, muốn dùng công thức ủ rượu mơ để có thể xác nhận thân phận của tỷ.”
Lời nàng nói khiến ta không khỏi có chút căng thẳng.
Theo bản năng nhận lấy chén trà nàng đưa cho.
Đến khi ý thức được chén trà có vấn đề thì nước trà trong chén cũng nuốt xuống bụng.
Ta đã từng có một khoảng thời gian học y thuật. Tuy y thuật không quá cao siêu, nhưng ta cực kỳ quen thuộc với những liều thuốc gây mê được dùng để điều trị vết thương khi bị trúng tên.
Chỉ cần một chút là ta đã biết đây chính là thuốc mê cực mạnh.
“Vì sao?”
Nó phát tán rất nhanh, ta cảm thấy khó chịu không thôi. Ngoại trừ cảm giác không tin nổi, còn có một chút oán hận không nói lên lời.
“Tỷ tỷ, hắn lấy tính mạng của mẫu thân ta ép ta làm, ta không còn cách nào khác…”
“Nhưng tỷ yên tâm, hắn chỉ nghi ngờ thân phận của tỷ chưa chắc chắn.”
“Tỷ cố gắng kéo dài thời gian, ta đã âm thầm cử người đi tìm Tạ công tử, tuyệt đối sẽ không để hắn làm hại tỷ...”
Những gì sau đó nàng nói đều rất nhỏ, đang nói bỗng tiến lại gần. Tay áo ta hơi động đậy, như thể nàng đã nhét thứ gì đó vào trong.
Nhưng ta không thể phân biệt được nữa.
Trong nháy mắt đã mất đi ý thức.
Trong phòng ở Thư Ngọc lâu.
Sau khi nha hoàn rời đi, Tô Dao Dao hai mắt cuối cùng cũng đỏ hoe.
“Nghe nói Kỳ Vương,....Không, Tạ công tử cực kỳ cưng chiều phu nhân của mình, còn nghe nói Tạ phu nhân có tài ủ rượu rất ngon, ta đã đoán được vị Tạ phu nhân ấy chính là tỷ tỷ.”
“Tỷ còn sống, thật tốt..”
Nàng thay đổi xưng hô, ta không ý kiến.
Mặc dù gương mặt ta so với trước kia có phần thay đổi nhưng nếu là người thân thiết thì có thể nhận ra trong nháy mắt.
Trọng lời nói của nàng đều ngập tràn quan tâm khiến lòng ta dâng lên một cảm giác ấm áp vô cùng.
“Ngươi thì sao? Mấy năm qua sống tốt chứ?”
Ta nhẹ giọng hỏi, vốn tưởng cuộc sống của nàng sẽ không đến nỗi nào.
Từng được nghe, Thẩm Vấn An chạy ngược chạy xuôi tìm các lang y có tiếng ở Đại Sở để có thể chữa khỏi căn bệnh cũ của nàng năm đó sau khi chạy nạn.
Không nghĩ vừa dứt lời, nụ cười trên mội nàng có chút cứng đờ.
“Ta…..vẫn như vậy thôi.”
Nàng im lặng không nói, giọng nói đầy chua chát.
Vừa chuyển chủ đề, câu chuyện lại vòng về phía ta.
“Không nói chuyện này nữa. Hôm qua tướng quân kêu muội tới đây để hỏi công thức ủ rượu của tỷ. Những năm trước khi còn ở phủ, tỷ đều điều chế ra những công thức ủ rượu, thường xuyên ủ để uống. Xem ra hắn đã sớm nghi ngờ, muốn dùng công thức ủ rượu mơ để có thể xác nhận thân phận của tỷ.”
Lời nàng nói khiến ta không khỏi có chút căng thẳng.
Theo bản năng nhận lấy chén trà nàng đưa cho.
Đến khi ý thức được chén trà có vấn đề thì nước trà trong chén cũng nuốt xuống bụng.
Ta đã từng có một khoảng thời gian học y thuật. Tuy y thuật không quá cao siêu, nhưng ta cực kỳ quen thuộc với những liều thuốc gây mê được dùng để điều trị vết thương khi bị trúng tên.
Chỉ cần một chút là ta đã biết đây chính là thuốc mê cực mạnh.
“Vì sao?”
Nó phát tán rất nhanh, ta cảm thấy khó chịu không thôi. Ngoại trừ cảm giác không tin nổi, còn có một chút oán hận không nói lên lời.
“Tỷ tỷ, hắn lấy tính mạng của mẫu thân ta ép ta làm, ta không còn cách nào khác…”
“Nhưng tỷ yên tâm, hắn chỉ nghi ngờ thân phận của tỷ chưa chắc chắn.”
“Tỷ cố gắng kéo dài thời gian, ta đã âm thầm cử người đi tìm Tạ công tử, tuyệt đối sẽ không để hắn làm hại tỷ...”
Những gì sau đó nàng nói đều rất nhỏ, đang nói bỗng tiến lại gần. Tay áo ta hơi động đậy, như thể nàng đã nhét thứ gì đó vào trong.
Nhưng ta không thể phân biệt được nữa.
Trong nháy mắt đã mất đi ý thức.