Chương 18 - Đừng Hẹn Ngày Trở Lại
Và sau đó, cho đến lúc anh khi rời đi, tôi cũng quên mất không hỏi tại sao.
Cho đến rất lâu sau này, khi con chúng tôi sắp lên tiểu học.
Trong một lần say rượu, anh mới thổ lộ với tôi.
Trên thế giới này đâu có nhiều sự tình cờ ngẫu nhiên như vậy.
Chỉ là người có tâm, từng bước từng bước sắp đặt con đường vì người mình thích mà thôi.
23
Đêm trước khi Mạnh Kính Chiêu đi Mexico, anh vẫn ở trong phòng ngủ chính.
Lúc đó, tôi đang mang thai gần năm tháng.
Có lẽ vì tâm trạng được thư giãn và bản thân được chăm sóc cẩn thận hơn mỗi ngày.
Nên cơ thể bị tổn thất nghiêm trọng trước đây đã hồi phục được một phần rất lớn.
Cả người tôi đều có da có thịt hơn, trông có vẻ giống một người phụ nữ mang thai hơn.
Thực sự những ngày này tôi có thể cảm nhận được sự đau khổ của Mạnh Kính Chiêu.
Dù sao anh vẫn đang ở tuổi thanh xuân, thân thể cường tráng.
Còn tôi thì dù đang mang thai nhưng vóc dáng của tôi cũng không hề thay đổi.
Ngược lại, làn da được chăm sóc kĩ càng, thần sắc cực tốt.
Khi mang thai tôi rất buồn ngủ, nhưng thỉnh thoảng tôi có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Mạnh Kính Chiêu nửa đêm vào phòng tắm xả nước.
Thế nên đêm đó, khi anh hôn tôi chúc ngủ ngon như thường lệ.
Tôi đã đáp lại và ôm lấy anh.
Không ai biết.
Tôi thường có một giấc mơ.
Giấc mơ không phải về những tháng ngày vất vả khổ sở trước kia, mà thường là khoảnh khắc chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.
Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng và hét lên cầu cứu bằng tiếng Trung với anh.
Anh là người có khuôn mặt Á Đông duy nhất trong phòng và được bao quanh bởi vô số người.
Thực ra tôi dám hi vọng gì, cọng rơm cứu mạng thường không thể cứu được mạng mình.
Nhưng anh đã dừng bước và quay lại nhìn tôi, người đang vô cùng hoảng sợ.
Sau đó, anh nói điều gì đó với người bên cạnh.
Rất nhanh những người đang bắt giữ tôi đã sợ hãi buông tay.
Tôi ôm chặt lấy mình, cố gắng hết sức để che thân mình dưới lớp quần áo rách nát.
Chiếc áo khoác nam dày dặn rơi xuống vai tôi, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể tôi.
Sau đó, anh đưa tay về phía tôi, bàn tay anh thon dài rắn chắc, trên cổ tay có một chuỗi hạt gỗ trầm hương.
Vào khoảnh khắc đó, tôi nghĩ mình đã gặp được một vì thần nhân từ.
24
"Niệm Niệm, đừng khiêu khích anh."
Mạnh Kính Chiêu nắm lấy tay tôi.
"Tại sao không?"
Mạnh Kính Chiêu bất đắc dĩ cười một tiếng, hôn nhẹ lên đầu ngón tay của tôi: "Biết rồi còn hỏi.”
“Đã gần năm tháng rồi, bác sĩ nói không sao cả.”
Tôi kìm nén sự ngượng ngùng của mình, đánh bạo nhìn vào đôi mắt anh: “Hay là anh không muốn, không sẵn lòng.”