Chương 10 - Đừng Hẹn Ngày Trở Lại

Tôi biết với những người đàn ông có thân phận, địa vị như Mạnh Kính Chiêu.

 

Tốt nhất là không nói dối một lời nào.

 

"Bây giờ ông có thể yêu cầu bệnh viện sắp xếp làm phẫu thuật ngay lập tức."

 

"Nếu như ông không yên tâm, có thể tự mình đợi đến khi ca phẫu thuật kết thúc…”

 

"Từ Sơ Niệm."

 

Anh đột nhiên lên tiếng.

 

Giống như trong giấc mơ, anh gọi tên tôi với giọng nói nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.

 

Chỉ là trong mộng, giọng điệu của anh có vẻ uể oải thiếu kiên nhẫn.

 

Nhưng lúc này, nó thật nhẹ nhàng.

 

“Tôi tin vào Phật giáo, không sát sinh.”

 

Khi Mạnh Kính Chiêu nói điều này, ánh mắt anh lại nhìn tôi lần nữa.

 

Đôi mắt anh lạnh lùng thờ ơ nhưng với giọng nói dịu dàng lại mang một màu sắc nhẹ nhàng hơn.

 

"Hơn nữa, dù sao nó cũng là máu thịt của tôi."

 

Anh hơi nghiêng người về phía trước, dùng ngón tay thon dài vuốt mái tóc ướt trên trán tôi: “Hãy nghỉ ngơi cho khỏe, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

 

"Ông Mạnh?"

 

Anh bỏ tay ra, đứng thẳng nhìn tôi,

 

Đôi mắt ấy dường như không buồn không vui, không có chút cảm xúc nào: “Trừ khi, cô thực sự không muốn có nó.”

 

14

Vào ngày xuất viện, Mạnh Kính Chiêu lại hỏi tôi cùng câu hỏi lần thứ hai.

 

"Từ Sơ Niệm, cô có muốn đi theo tôi không?"

 

Nhưng lần này tôi không đưa ra câu trả lời một cách dễ dàng như lần trước.

 

Anh mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản và đẹp mắt, theo sau là các vệ sĩ và trợ lý.

 

Rõ ràng là nhìn anh có vẻ hiền lành dịu dàng.

 

Ngay cả việc nói chuyện cũng không nhanh không chậm, luôn bình tĩnh không chút biến động.

 

Nhưng chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

 

Tôi không còn là Từ Sơ Niệm ngu ngốc và đơn giản như trước nữa.

 

Nếu tôi đi theo anh thì sau này tôi sẽ không phải lo đến cơm ăn áo mặc nữa.

 

Nhưng cũng dễ đoán được đó sẽ là cuộc sống giống một con chim trong lồng, giống như một con rối.

 

Nhưng khi anh nhìn tôi như thế này.

 

Đôi lông mày trong sáng và dịu dàng đó lại khiến tôi có những ảo tưởng lẽ ra không nên có.

 

Dường như câu hỏi của anh luôn chứa đựng sự chân thành nào đó.

 

Việc từ chối, tôi đã lưỡng lự rất lâu trước khi nói ra.

 

"Ông Mạnh, tôi cảm ơn ông rất nhiều."

 

"Nhưng tôi thực sự xin lỗi, tôi không thể đi cùng với ông được."

 

Khoảnh khắc tôi nói những lời đó, tôi cảm thấy như không khí xung quanh tôi trở nên yên tĩnh.

Những người đứng phía sau anh nín thở, nhìn xuống đất, im lặng.

 

Ngay cả tiếng thở cũng không thể nghe thấy.

Tôi cũng không khỏi căng thẳng, lòng bàn tay dần dần nhớp nháp.

 

"Được."

 

Giọng nói của Mạnh Kính Chiêu phá vỡ sự bình tĩnh khó chịu này.

 

Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, vẫn không nhìn ra được anh tức giận hay bình tĩnh.