Chương 8 - Đừng đi nhón chân

16.

Lưu Phán Phán mỗi khi nhìn thấy đồ của Trương Bằng Văn đều là bộ dáng muốn khóc. 

Mọi người xem đều cảm động trước tình cảm của cô dành cho bạn trai. 

Tôi khai với cảnh sát rằng tôi và Đàm Liễu đã ngủ với nhau suốt đêm. 

Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống, liền ngăn chặn không được, điên cuồng sinh trưởng. 

Tôi chợt nhớ ra Đàm Liễu đã té khỏi giường. 

Cô ấy ngủ rất ngon, nhưng đêm đó cô ấy đột nhiên ngã ra khỏi giường. 

Tôi dừng lại một lúc, đêm đó tôi ngủ rất sâu. 

Ở quê, tôi không bao giờ ngủ ngon nên tôi không về thường xuyên.

Đêm hôm đó sau khi đỡ Đàm Liễu dậy, càng chìm vào giấc ngủ sâu hơn. 

Tôi chợt nhớ ra cô ấy đã xịt chai xịt đó. 

Lưu Phán Phán đóng vai nạn nhân, còn Đàm Liễu thì sao? Còn Đàm Liễu thì sao? 

Với chiều cao và cân nặng của Trương Bằng Văn, cả hai đều không thể di chuyển anh ta. 

Nếu có hai người thì sao? 

Tôi hít một hơi, khi nhìn lại hai người họ, tôi cảm thấy vẻ mặt của họ chỉ là những chiếc mặt nạ, bên dưới còn ẩn chứa thứ gì đó đáng sợ hơn. 

Tôi liếc nhìn lọ xịt trong túi xách của Đàm Liễu, phân vân không biết có nên nói cho người khác biết hay không. 

Tên của ông ngoại tôi cũng in sâu vào tâm trí tôi. 

Nhiều năm qua, tôi hiếm khi nghĩ đến việc đi tìm bố mẹ, nhưng giờ đây những câu hỏi đó cứ vang lên liên tục, tôi xem danh bạ trên điện thoại và cuối cùng chọn gọi cho chú. 

"Cháu đã trưởng thành, cũng nên biết rõ thân thế của mình." 

"Chú ơi, bố mẹ cháu... đã chết rồi à?" 

"Không, họ đều nằm trong bệnh viện tâm thần. Mẹ cháu là bệnh nhân và bố cháu là người chăm sóc." 

Tôi sửng sốt không nói nên lời, bọn họ chưa chết sao? Tôi luôn nghĩ họ đã chết nên bà từ chối nhắc đến họ. 

Hóa ra bố mẹ tôi chưa chết. 

Mẹ tôi rất đẹp, bà không nhận ra tôi, nhưng có lẽ tôi trông rất giống bà. 

Khi tôi nhìn bà ở ngoài phòng bệnh, bà nhìn tôi rất lâu. 

Tôi không gặp bố trong bệnh viện, tôi chỉ biết về mẹ sau khi trò chuyện với những người chăm sóc khác.

 

17.

 

“Cô ấy là một kẻ sát nhân.” 

“Cô ấy đã gi. ế. t người, lại bị bệnh nên mới đến đây để ngồi tù.” 

Một cảm giác nghẹt thở chợt ập đến trong tôi. 

Người phụ nữ có vài sợi tóc trắng, bà ấy cứ nhìn tôi mỉm cười. 

Mũi tôi bỗng đau rát, thấy tôi sắp rơi nước mắt, bà ngừng cười, quay đi, không nhìn tôi nữa. 

Chú tôi nghe nói tôi muốn gặp bố, ông ấy im lặng một lúc rồi đồng ý. 

Bố có nhiều tóc bạc hơn mẹ, ông ấy nhận ra tôi ngay lúc nhìn thấy tôi, đồ vật trong tay ông ấy rơi xuống đất, trông có vẻ hơi hụt hẫng. 

"Các người không cần con có phải vì mẹ là kẻ g. i. ế. t người không?" Bố có vẻ sốc. 

Ông liếm đôi môi khô khốc một lúc sau mới nói: "Không." 

Tôi tưởng bố sẽ nói điều gì đó như "Không phải không cần con." 

Không ngờ câu ông nói lại là "Mẹ con không phải kẻ gi. ế. t người." 

Sự việc lại có phần khác với những gì bà lão hàng xóm nói. 

Họ của tôi là Đỗ vì cô gái ở thành phố họ Đỗ. 

Người dùng dao đ. â. m người không phải là "Thanh mai" điên mà là cô gái thành phố điên loạn. 

Cô gái đến từ thành phố tên là Đỗ Hoan. "Thanh mai" đó tên là Vương Yến. 

Đỗ Hoan thân thiết với Vương Yến, thấy Vương Yến thích giày cao gót nên thường cho cô mượn. 

Đỗ Hoan xinh đẹp đến từ thành thị, giống như một nguồn tài nguyên quý giá, luôn có người muốn tranh giành. 

Tệ hơn nữa, nếu không lấy được thì lại muốn phá hủy. 

Đặc điểm dễ nhận biết nhất của Đỗ Hoan chính là đôi giày cao gót. 

Trong đêm tối, chỉ có tiếng giày cao gót “lộc cộc”, hung thủ tưởng rằng người tới là Đỗ Hoan đang đi giày cao gót. 

Vương Yến bị s. á t hại, khi hung thủ nhận ra mình đã nhầm người, hắn đã lợi dụng bóng tối và mưa để ném người xuống vách đá. 

Mẹ Vương Yến cảm thấy cô tâm tư bất chính, nếu không phải cô đi giày cao gót của người khác, làm sao cô có thể rơi vào hoàn cảnh này, nên không muốn nhận ra cô. 

Đỗ Hoan vừa tức giận vừa áy náy nhưng bất lực vì mọi bằng chứng đều bị cuốn trôi. 

Cô và Vương Đức Tráng trở về thành phố để kết hôn. 

Họ mỗi ngày đều bị tra tấn bởi cảm giác tội lỗi, sau khi có thai cô trở về thôn. 

Nhưng cô không ngờ rằng lúc đó cô đã phát đi. ê. n. 

Kẻ sát nhân mơ hồ khiêu khích cô, khiến Đỗ Hoan phát đ. iê. n. 

Nhiều người không thể hiểu được vì sao cô bị đi. ê. n, cho rằng mọi chuyện bắt đầu từ một đôi giày cao gót. 

"Đừng đi nhón chân! 

Có lẽ Vương Yến ch. ế. t oan uổng đến mức quay lại báo thù! 

Vương Yến chết vì Đỗ Hoan!" 

Bố sờ tóc tôi, "Thanh Thanh, bà ngoại của con, con nên gọi mẹ là bà đi.”