Chương 41 - Duệ Nương

41.

Mùa xuân năm nay đến rất sớm, sau mấy tháng được ta chăm sóc cẩn thận, A Trung đã lớn đến mức Tiểu hoàng tử không thể bế nó trên tay được nữa.

“A Trung lớn nhanh thật đó.” Tiểu hoàng tử thở dài, chọc vào đôi bàn chân hồng hào và mềm mại của A Trung. A Trung không quan tâm đến Tiểu hoàng tử, đá nhẹ rút móng vuốt màu hồng của nó ra.

“Nó còn nhỏ, ăn nhiều chắc chắn sẽ lớn nhanh rồi.” ta mỉm cười.

Tiểu hoàng tử vỗ ngực nói: "Thừa Nhi cũng đã lớn rồi."

Ta gật đầu, lần đầu gặp Tiểu hoàng tử chỉ mới bốn tuổi, đã hai năm trôi qua, tiểu hoàng tử sáu tuổi rồi. Khi nhìn thằng bé, ta có cảm giác như mình đang nuôi một đứa con trai.

"Thái nãi nãi đừng cười. Phụ thân nói năm nay con có thể học cưỡi ngựa và bắn cung đấy, sau này con sẽ săn con cáo trắng cho người dùng làm khăn quàng cổ nhé." Không biết ta có nên khen lòng hiếu thảo của thằng bé hay không? Chẳng phải thằng bé tự tin quá rồi hay sao?

“Vậy ta sẽ đợi con.” ta gật đầu hợp tác.

Nhưng không ngờ vào mùa thu, hoàng tử sáu tuổi lại tặng cho ta một bộ lông cáo trắng, tuy nhiên lông cáo lại đầy lỗ thủng, ta thực sự nghi ngờ con cáo xui xẻo này đã bị đánh chết từng chút một, nên da cáo mới bị rỗ như vậy.

Có thể làm được gì với bộ lông như vậy chứ, nhưng vì đây là món qùa trong lần đi săn đầu tiên của Tiểu hoàng tử nên ta vẫn trân trọng và cất vào kho.

Dù không thể sử dụng, nhưng nhìn thôi cũng tốt rồi.

Tam tỷ sinh được một bé trai, hai đứa con rồi nhưng tỷ ấy vẫn lạnh lùng, thờ ơ với ta và Nhị tỷ. Nhị tỷ khuyên ta đừng để trong lòng, dù sao cuộc sống mỗi người đều là của riêng mình mà.

Ta suy nghĩ một chút, khi gặp Nam Nhi, ta phát hiện nàng béo hơn so với khi Ngô Dục ở đây. Con bé cũng thì thầm với ta rằng nàng thích những ngày không có phụ thân vì không có ai mắng nàng.

Có lẽ, ngoại trừ Tam tỷ, mọi người ai cũng hạnh phúc.