Chương 39 - Duệ Nương
39.
Ta và Tam tỷ đã nói rất nhiều về các vấn đề tồn tại giữa chúng ta, đặc biệt là quan điểm sống của Tam tỷ.
Nhưng chúng ta thực sự khác nhau.
Tam tỷ rời đi, ta vẫn không biết tỷ ấy đang nghĩ gì.
Ta vẫn không hiểu.
Ta gặp Đỗ tiểu thư, mặc dù nàng cũng có quan hệ với Ngô Dục nhưng nàng là người cởi mở, biết tính toán cho tương lai, lần này nàng đến để từ biệt ta.
Ta hỏi nàng sau này nếu gặp người phù hợp, liệu nàng có gả không.
Nàng nói thẳng mà không cần suy nghĩ: “Gả chứ, sao lại không gả? Mới thất bại một lần thôi mà. Hơn nữa còn là hắn đã lừa phụ thân ta, chứ phải là do ta tự quyết định.”
Sau khi nàng đưa đứa bé đi, ta suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu. Nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã kết thúc.
Ta tìm được một căn nhà khác cho Tam tỷ nhưng nàng nhất quyết không chịu đi. Nhị tỷ cũng muốn Tam tỷ về sống cùng nhưng Tam tỷ vẫn không chịu. Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc sửa chữa lại ngôi nhà cũ.
Tam tỷ thực sự rất tức giận.
Ta giấu nhẹm sự việc, chỉ kể qua với Tiểu hoàng tử, Tiểu hoàng tử nói: “Nếu có người giúp Thừa Nhi đưa ra quyết định, Thừa Nhi cũng sẽ không vui."
"Con không hạnh phúc ngay cả khi điều đó tốt cho con sao?"
Tiểu hoàng tử lắc đầu: “Nhưng đó chưa chắc con thấy điều đó là tốt mà”.
Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ta, Tiểu hoàng tử nói: “Tuy nhiên, nếu là Thái nãi nãi của con thì con sẽ chấp nhận, vì Thái nãi nãi sẽ không làm hại con đâu”.
Tiểu hoàng tử thật ấm áp: "Thật sao?"
Tiểu hoàng tử trịnh trọng gật đầu: “Con thích nhất là Thái nãi nãi, bởi vì suy nghĩ của ngươig đều hiện rõ trên mặt, nhìn qua là biết được. Không giống như phụ thân và nương ta, ta chẳng thể đoán được chút nào.”
Ta và Tam tỷ đã nói rất nhiều về các vấn đề tồn tại giữa chúng ta, đặc biệt là quan điểm sống của Tam tỷ.
Nhưng chúng ta thực sự khác nhau.
Tam tỷ rời đi, ta vẫn không biết tỷ ấy đang nghĩ gì.
Ta vẫn không hiểu.
Ta gặp Đỗ tiểu thư, mặc dù nàng cũng có quan hệ với Ngô Dục nhưng nàng là người cởi mở, biết tính toán cho tương lai, lần này nàng đến để từ biệt ta.
Ta hỏi nàng sau này nếu gặp người phù hợp, liệu nàng có gả không.
Nàng nói thẳng mà không cần suy nghĩ: “Gả chứ, sao lại không gả? Mới thất bại một lần thôi mà. Hơn nữa còn là hắn đã lừa phụ thân ta, chứ phải là do ta tự quyết định.”
Sau khi nàng đưa đứa bé đi, ta suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu. Nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã kết thúc.
Ta tìm được một căn nhà khác cho Tam tỷ nhưng nàng nhất quyết không chịu đi. Nhị tỷ cũng muốn Tam tỷ về sống cùng nhưng Tam tỷ vẫn không chịu. Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc sửa chữa lại ngôi nhà cũ.
Tam tỷ thực sự rất tức giận.
Ta giấu nhẹm sự việc, chỉ kể qua với Tiểu hoàng tử, Tiểu hoàng tử nói: “Nếu có người giúp Thừa Nhi đưa ra quyết định, Thừa Nhi cũng sẽ không vui."
"Con không hạnh phúc ngay cả khi điều đó tốt cho con sao?"
Tiểu hoàng tử lắc đầu: “Nhưng đó chưa chắc con thấy điều đó là tốt mà”.
Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ta, Tiểu hoàng tử nói: “Tuy nhiên, nếu là Thái nãi nãi của con thì con sẽ chấp nhận, vì Thái nãi nãi sẽ không làm hại con đâu”.
Tiểu hoàng tử thật ấm áp: "Thật sao?"
Tiểu hoàng tử trịnh trọng gật đầu: “Con thích nhất là Thái nãi nãi, bởi vì suy nghĩ của ngươig đều hiện rõ trên mặt, nhìn qua là biết được. Không giống như phụ thân và nương ta, ta chẳng thể đoán được chút nào.”