Chương 28 - Duệ Nương

28.

Trong vòng hai ngày, lão già bị bắt về, xem ra có chạy cũng như không thôi.

Nhưng ta không ra khỏi cung không được, đành phải phái người đến giúp Nhị tỷ bình tĩnh lại, tiện tìm mấy người có thể kể lại cho ta.

Nghe nói nhị tỷ lần này có vẻ tỉnh táo, thề sẽ chia tay lão già kia, vứt bỏ hết đồ đạc. Ta hy vọng lần này tỷ ấy có thể hiểu được rằng một người đàn ông như vậy không đáng tin cậy chút nào.

Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe nói hoàng đế đêm qua bị cảm lạnh, mắc bệnh phong hàn. Với tư cách là Thái hậu, ta quyết định đi xem sao.

Lúc đến nơi, trong phòng nồng nặc mùi thuốc, không thấy hoàng thượng, thái giám nói hoàng thượng vừa mới ngủ, hỏi ta có muốn vào thăm không. Đương nhiên là không rồi, vào nhìn người khác ngủ làm gì?

Nghe nói hoàng hậu vẫn đang chăm sóc bên trong, ta chỉ đến nhìn qua rồi về thôi. Ta gặp cháu trai trên đường, nói vài câu rồi ai về nhà nấy.

Chỉ là không ngờ, từ khi hoàng đế ngã bệnh, trong cung lần lượt bệnh hết, đều là bị cảm sốt, thái y sau khi xem xét liền đưa ra một kết luận khủng khiếp, bệnh dịch. . Làm ta sợ đến mức không dám ra ngoài, ta dặn mấy cung nữ bên cạnh phải cẩn thận, khử trùng đầy đủ để tránh lây nhiễm cho ta.

Không phải ta nhát, mà là bệnh tật ai biết sẽ như thế nào, ta muốn sống thật tốt, để còn đảm nhận chức vụ Thái hậu chứ.

Nhưng tình thế bây giờ không ổn, trong cung như sụp đổ, may mắn thay, thái y mặc dù không nghĩ ra cách chữa trị hẳn nhưng cũng có mấy biện pháp hiệu quả nên không có nhiều người c hết.

Hồi Bảo nghe tin nói với ta rằng tình hình bên ngoài cung cũng tồi tệ không kém, thậm chí còn đáng sợ hơn. Khó trách, dù sao thái y trong cung đều là những người giỏi nhất, bọn họ còn không chữa được thì sao đại phu ngoài cung làm được gì.

Ta hơi lo lắng cho Nhị tỷ và Tam tỷ nên cử người đến kiểm tra, đưa cho họ một số dược liệu và dặn họ đừng ra ngoài.

Ta không thể làm gì hơn.

Những ngày này thật sự rất khó khăn, tin tốt duy nhất là tình trạng của hoàng đế đang dần khá hơn.

Nhưng tin vui không bao lâu thì có tin cháu trai bị sốt. Ta sợ đến mức suýt làm đổ cái bếp sưởi cầm trên tay.

"Sao thế được? Cung Ngọc Thanh không phải được canh phòng rất cẩn thận sao?"

Không đợi Hồi Bảo trả lời, ta vội vàng đến Cung Ngọc Thanh, trên đường đi Hồi Bảo nhắc ta, ta nhớ ra hôm trước hoàng đế khỏe hơn nên đã gặp mấy người. Ta thì chỉ nhìn từ xa rồi một lúc sau rời đi, nhưng cháu trai thì không.

Là Thái hậu và là mẹ kế của hoàng đế, ta đương nhiên không có quá nhiều người bảo vệ, nhưng cháu trai thì có rất nhiều.

Khi tới nơi, ta phát hiện ra cháu trai không có ở Cung Ngọc Thanh.

Ta hỏi thì được biết Thái tử phi đã chuyển cháu trai nhỏ về cung Thanh Khâu từ sáng sớm.

Cung đó nằm ở một nơi hẻo lánh, chưa từng có ai sinh sống nên bây giờ chỉ được dọn dẹp qua để tránh lây nhiễn. Không ngờ Thái tử phi lại tàn nhẫn với cháu trai như vậy.

Ta đến gặp Thái tử phi để hỏi rõ nhưng nàng đã khóc rất lâu, chỉ nói "quy tắc". Đúng vậy, đó không phải là điều khó giải quyết nhất trên đời sao?

Bất quá, ta nhịn không được, cháu trai còn nhỏ như vậy, ta lo lắng cho hắn. Nhưng nếu bảo ta chăm sóc cháu trai nhỏ như hoàng hậu chưa từng rời xa hoàng đế, ta e rằng không thể.

Đúng, ta rất nhát gan và ích kỷ, ta chỉ muốn tự mình sống một cuộc sống tốt đẹp. Chẳng trách Nhị tỷ và những người khác thường nói ta không có tim, không hiểu tình cảm. Bởi vì ta luôn sợ hãi nên thứ duy nhất ta có thể dựa vào là tiền.

Ta cần rất nhiều tiền để sống tốt. Vì vậy, nếu Tam tỷ không lấy, ta có thể vui vẻ thay thế tỷ ấy, ta không quan tâm người ta lấy bao nhiêu tuổi, ta chỉ sợ lấy phải một kẻ nghèo khổ như phụ thân, sẽ vất vả như nương, buồn bã cuộc đời.

Vì vậy, ta thấy rằng Nhị tỷ và Tam tỷ thật ngu ngốc, họ rõ ràng biết mình lấy nhầm người nhưng vẫn không thể cắt đứt được, cuối cùng cũng là vì ta không hiểu được tình cảm là gì.

Ta phái cung nữ ở bên cạnh đến chăm sóc cháu trai nhỏ, mặc dù biết xung quanh cháu trai nhỏ có rất nhiều người chăm sóc nhưng lương tâm ta vẫn không thể chịu đựng được.

Thực ra ta đã nghĩ là ta nên đến gặp cháu trai, vì thằng bé là người bạn thân nhất của ta và là người tốt nhất đối với ta ngoài nương.

Thằng bé còn nhỏ mà lại ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi ta là Thái nãi nãi, cho ta món ăn vặt hắn thích, lo lắng sau này có người bắt nạt ta nữa.

Thằng bé chỉ mới bốn tuổi khi nói ra những lời này, ở tuổi đó và đôi mắt sáng, thằng bé sẽ không thể nói dối lừa ta được.

Ta không nên như thế này.

Nhưng ta sợ.

Ta thực sự là một người rất xấu.