Chương 25 - Duệ Nương
25.
Trong bữa cơm Tất niên, Hoàng hậu cử người đến hỏi ta có cần chuẩn bị gì cho chị em không, tất nhiên là ta từ chối.
Đây là lần đầu tiên ta đón giao thừa chính thức trong cung, mặc dù năm ngoái ta cũng ở trong cung, nhưng trùng hợp trùng với thời điểm Tiên hoàng qua đời nên thời gian ăn Tết cũng không nhiều.
Nói thật thì không thú vị chút nào, đồ ăn được chuyền đi khắp nơi nên gần như nguội lạnh, trong cung mặc dù ấm áp nhưng ta không muốn ăn đồ nguội chút nào, hơn nữa còn phải ngồi liên tục. Quá khó đối với ta, người cả năm nay lười chảy thây.
Ta nhìn quanh, dường như chỉ có mình ta cảm thấy khó chịu, Hoàng đế và Hoàng hậu đều mỉm cười, các quan lại hòa hợp, ngay cả cháu trai cũng đang ngồi thẳng. Có lẽ là vì trời lạnh mùa đông, cháu trai mặc thêm quần áo, trông giống như một quả bóng tròn.
Có lẽ vì nhận ra ánh mắt của ta nên cháu trai nhỏ nhìn về phía ta, mỉm cười ngọt ngào, ta lập tức quyết định ngày mai sẽ thêm lì xì, ta không thể cưỡng lại được sự đáng yêu đứa cháu trai nhỏ này.
Tiệc được nửa chừng, ta sai người đến báo với Hoàng đế rằng ta đã già không thể thức khuya, phải về trước. Ta không biết hoàng đế nghĩ gì, nhưng ta biết rằng cung nữ mà ta sai đi đã giật giật mắt khi nghe ta nói.
Ta biết ý của nàng là, Thái hậu, ngừơi nhìn người xem, trong hoàng thất ở đây, ngoại trừ tiểu hoàng tôn, ai không lớn hơn người?
Hoàng đế đồng ý, ta vội vàng sơ tán, sau khi trở về, nhà bếp nhỏ dọn cho ta một bàn đồ ăn, quả nhiên ăn nóng thoải mái hơn nhiều.
Ngày đầu tiên của năm mới vô cùng bận rộn và mệt mỏi.
May mắn thay, trong lịch trình bận rộn, ta đã tranh thủ chút thời gian để gặp cháu trai vài lần, nếu không sẽ mệt c hết mất. Những ngày như này kéo dài đến mùng 3, ta mệt mỏi vô cùng.
Lần trước mệt như thế này là lần ta đi mua củi vào mùa đông, không có tiền để giao đến tận nhà nên phải tự mình xách về. Phụ thân còn mắng ta, nói ta trông không giống tiểu thư, không nhã nhặn được như Tam tỷ.
Nhưng ông ta sao không nghĩ rằng nếu ta giống như Tam tỷ thì gia đình chúng ta đã chết cóng từ lâu rồi.
Đúng là cầm bát lên ăn rồi còn muốn đặt xuống c hửi, có thể thì đừng dùng củi của ta.
Cũng may bây giờ mọi chuyện đã khác, tuy mệt mỏi nhưng mỗi năm chỉ kéo dài mấy ngày, hoàng đế và hoàng hậu còn khổ hơn, quả nhiên là tiền bối còn tốt chán.
Trong bữa cơm Tất niên, Hoàng hậu cử người đến hỏi ta có cần chuẩn bị gì cho chị em không, tất nhiên là ta từ chối.
Đây là lần đầu tiên ta đón giao thừa chính thức trong cung, mặc dù năm ngoái ta cũng ở trong cung, nhưng trùng hợp trùng với thời điểm Tiên hoàng qua đời nên thời gian ăn Tết cũng không nhiều.
Nói thật thì không thú vị chút nào, đồ ăn được chuyền đi khắp nơi nên gần như nguội lạnh, trong cung mặc dù ấm áp nhưng ta không muốn ăn đồ nguội chút nào, hơn nữa còn phải ngồi liên tục. Quá khó đối với ta, người cả năm nay lười chảy thây.
Ta nhìn quanh, dường như chỉ có mình ta cảm thấy khó chịu, Hoàng đế và Hoàng hậu đều mỉm cười, các quan lại hòa hợp, ngay cả cháu trai cũng đang ngồi thẳng. Có lẽ là vì trời lạnh mùa đông, cháu trai mặc thêm quần áo, trông giống như một quả bóng tròn.
Có lẽ vì nhận ra ánh mắt của ta nên cháu trai nhỏ nhìn về phía ta, mỉm cười ngọt ngào, ta lập tức quyết định ngày mai sẽ thêm lì xì, ta không thể cưỡng lại được sự đáng yêu đứa cháu trai nhỏ này.
Tiệc được nửa chừng, ta sai người đến báo với Hoàng đế rằng ta đã già không thể thức khuya, phải về trước. Ta không biết hoàng đế nghĩ gì, nhưng ta biết rằng cung nữ mà ta sai đi đã giật giật mắt khi nghe ta nói.
Ta biết ý của nàng là, Thái hậu, ngừơi nhìn người xem, trong hoàng thất ở đây, ngoại trừ tiểu hoàng tôn, ai không lớn hơn người?
Hoàng đế đồng ý, ta vội vàng sơ tán, sau khi trở về, nhà bếp nhỏ dọn cho ta một bàn đồ ăn, quả nhiên ăn nóng thoải mái hơn nhiều.
Ngày đầu tiên của năm mới vô cùng bận rộn và mệt mỏi.
May mắn thay, trong lịch trình bận rộn, ta đã tranh thủ chút thời gian để gặp cháu trai vài lần, nếu không sẽ mệt c hết mất. Những ngày như này kéo dài đến mùng 3, ta mệt mỏi vô cùng.
Lần trước mệt như thế này là lần ta đi mua củi vào mùa đông, không có tiền để giao đến tận nhà nên phải tự mình xách về. Phụ thân còn mắng ta, nói ta trông không giống tiểu thư, không nhã nhặn được như Tam tỷ.
Nhưng ông ta sao không nghĩ rằng nếu ta giống như Tam tỷ thì gia đình chúng ta đã chết cóng từ lâu rồi.
Đúng là cầm bát lên ăn rồi còn muốn đặt xuống c hửi, có thể thì đừng dùng củi của ta.
Cũng may bây giờ mọi chuyện đã khác, tuy mệt mỏi nhưng mỗi năm chỉ kéo dài mấy ngày, hoàng đế và hoàng hậu còn khổ hơn, quả nhiên là tiền bối còn tốt chán.