Chương 13 - Duệ Nương
13.
Từ khi Nhị tỷ ra đi, ta lại trở về như lúc trước, niềm vui lớn nhất mỗi ngày là chờ đợi đứa cháu trai nhỏ của ta làm xong bài tập về chơi với ta, nhưng sẽ tốt hơn nếu nó không gọi ta là nãi nãi.
Có lẽ là do ban ngày ta nghĩ đến, ban đêm lại mơ thấy, một đêm ta thực sự mơ thấy đứa cháu trai nhỏ của mình bị đẩy xuống nước mà chết.
Giấc mơ này khiến ta sợ hãi tỉnh lại, tuy biết giấc mơ không phải thật nhưng ngày hôm sau ta vẫn đến gặp hoàng hậu, nói bà cử thêm vài người đến hầu hạ trông chừng cháu trai.
Hoàng hậu không biết tại sao, nhưng vẫn phái đi, dù sao hắn cũng là cháu trai duy nhất của bà.
“Thái nãi nãi, nhiều người quá.” Cháu trai vừa ăn bột củ sen và bánh quế vừa phàn nàn với ta.
"An toàn hơn là được."
“Trong cung này có gì không an toàn chứ?” Đứa cháu trai nhìn ta đầy khó hiểu.
Không sai, hoàng thất người thừa kế rất ít, cơ bản đều là cùng huyết thống, ai lại đi hại tiểu hoàng tôn?
Chắc chắn rồi, những điều trong mơ không thể trở thành hiện thực.
“Không sao đâu, họ sẽ không cản trở cháu đâu.”
Đứa cháu trai cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhưng người nhiều quá, nếu lẻn ra ngoài sẽ bị phát hiện.”
Ta trợn mắt không thể tin được, trong mắt ta, tiểu hoàng tôn vẫn luôn rất ngoan ngoãn, sao có thể lẻn ra ngoài được?
"Con ra ngoài làm gì."
“Con không muốn đọc sách”
“Thế còn bài tập thì sao? ”
“Khi đến lúc, con sẽ ghi nhớ nhanh hơn khi lo lắng.”
Ta không nói nên lời, chỉ nói đi nói lại với hắn rằng hắn không thể lẻn ra ngoài một mình mà phải mang theo người đi cùng.
Ta còn cho các cung nữ và thái giám bên cạnh hắn báo tin để Thái tử phi cho hắn một trận thật tốt.
Nhưng sự lo lắng của ta không phải là không có cơ sở, buổi chiều hai ngày sau, tổng quản Triệu Tài báo với ta rằng cháu trai suýt bị đẩy xuống một cái ao nhỏ trong vườn thượng uyển.
"Xảy ra chuyện gì? Mau đi Ngọc Tú cung!" Ta vội vàng sai cung nữ chuẩn bị, sau đó vội vàng đi tới.
Trên đường Triệu Tài giải thích cho ta biết, cháu trai đang cho cá ăn ở ao nhỏ, sai cung nữ đi lấy thức ăn cho cá, xung quanh không có ai nên có một tiểu thái giám lẻn tới, muốn đẩy hắn.
"Người đừng lo lắng, Tiểu hoàng tôn không sao."
“Không phải ta đã dặn hắn không được ở gần người khác sao?”
“Tiểu hoàng tôn cảm thấy bọn họ quá đông, liền phái bọn họ đi canh giữ khu vực xung quanh.”
Tại sao đứa trẻ này lại không vâng lời như thế chứ?
Khi ta đi qua, Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử và Thái tử phi đều có mặt ở đó, một nhóm ngự y đang vây quanh họ.
Tiểu hoàng tôn Tôn An đang bình thản ngồi trên giường, có vẻ như vẫn ổn.
Từ khi Nhị tỷ ra đi, ta lại trở về như lúc trước, niềm vui lớn nhất mỗi ngày là chờ đợi đứa cháu trai nhỏ của ta làm xong bài tập về chơi với ta, nhưng sẽ tốt hơn nếu nó không gọi ta là nãi nãi.
Có lẽ là do ban ngày ta nghĩ đến, ban đêm lại mơ thấy, một đêm ta thực sự mơ thấy đứa cháu trai nhỏ của mình bị đẩy xuống nước mà chết.
Giấc mơ này khiến ta sợ hãi tỉnh lại, tuy biết giấc mơ không phải thật nhưng ngày hôm sau ta vẫn đến gặp hoàng hậu, nói bà cử thêm vài người đến hầu hạ trông chừng cháu trai.
Hoàng hậu không biết tại sao, nhưng vẫn phái đi, dù sao hắn cũng là cháu trai duy nhất của bà.
“Thái nãi nãi, nhiều người quá.” Cháu trai vừa ăn bột củ sen và bánh quế vừa phàn nàn với ta.
"An toàn hơn là được."
“Trong cung này có gì không an toàn chứ?” Đứa cháu trai nhìn ta đầy khó hiểu.
Không sai, hoàng thất người thừa kế rất ít, cơ bản đều là cùng huyết thống, ai lại đi hại tiểu hoàng tôn?
Chắc chắn rồi, những điều trong mơ không thể trở thành hiện thực.
“Không sao đâu, họ sẽ không cản trở cháu đâu.”
Đứa cháu trai cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhưng người nhiều quá, nếu lẻn ra ngoài sẽ bị phát hiện.”
Ta trợn mắt không thể tin được, trong mắt ta, tiểu hoàng tôn vẫn luôn rất ngoan ngoãn, sao có thể lẻn ra ngoài được?
"Con ra ngoài làm gì."
“Con không muốn đọc sách”
“Thế còn bài tập thì sao? ”
“Khi đến lúc, con sẽ ghi nhớ nhanh hơn khi lo lắng.”
Ta không nói nên lời, chỉ nói đi nói lại với hắn rằng hắn không thể lẻn ra ngoài một mình mà phải mang theo người đi cùng.
Ta còn cho các cung nữ và thái giám bên cạnh hắn báo tin để Thái tử phi cho hắn một trận thật tốt.
Nhưng sự lo lắng của ta không phải là không có cơ sở, buổi chiều hai ngày sau, tổng quản Triệu Tài báo với ta rằng cháu trai suýt bị đẩy xuống một cái ao nhỏ trong vườn thượng uyển.
"Xảy ra chuyện gì? Mau đi Ngọc Tú cung!" Ta vội vàng sai cung nữ chuẩn bị, sau đó vội vàng đi tới.
Trên đường Triệu Tài giải thích cho ta biết, cháu trai đang cho cá ăn ở ao nhỏ, sai cung nữ đi lấy thức ăn cho cá, xung quanh không có ai nên có một tiểu thái giám lẻn tới, muốn đẩy hắn.
"Người đừng lo lắng, Tiểu hoàng tôn không sao."
“Không phải ta đã dặn hắn không được ở gần người khác sao?”
“Tiểu hoàng tôn cảm thấy bọn họ quá đông, liền phái bọn họ đi canh giữ khu vực xung quanh.”
Tại sao đứa trẻ này lại không vâng lời như thế chứ?
Khi ta đi qua, Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử và Thái tử phi đều có mặt ở đó, một nhóm ngự y đang vây quanh họ.
Tiểu hoàng tôn Tôn An đang bình thản ngồi trên giường, có vẻ như vẫn ổn.