Chương 4 - Đứa Trẻ Từ Đâu Xuất Hiện

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi nghĩ là có.

Nhưng điều tôi hối hận không phải vì đã đuổi Tạ Vy, mà là vì đã gặp Cố Thịnh.

Khi tôi đến bệnh viện phụ sản, thư ký đã chờ sẵn ở cửa.

“Cô không nói gì với Cố Thịnh chứ?”

Tôi nhìn cô ấy, cô chỉ lặng lẽ lắc đầu: “Không.”

“Vậy thì tốt.”

Tôi bước vào bệnh viện, tiến hành các kiểm tra cần thiết trước khi phá thai. Nhưng bác sĩ lại hỏi:

“Cô Lâm tôi cần xác nhận một điều: trước khi mang thai, cô có từng dùng thuốc tránh thai hoặc các loại hormone nội tiết lâu dài không?”

Tôi nghi hoặc lắc đầu: “Không, tôi chưa từng dùng.”

Bác sĩ nhíu mày: “Vậy thì kỳ lạ thật đấy. Mức hormone kích thích nang trứng trong cơ thể cô quá thấp. Theo lý mà nói… cô gần như không thể mang thai.”

Một dòng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi, tôi sững người tại chỗ.

Tôi chợt nhớ ra — trước khi mang thai, Cố Thịnh từng đích thân nấu cho tôi uống “nước dưỡng thai” suốt một tháng.

Chẳng lẽ là…?!

Bác sĩ lại nghiêm túc hỏi:

“Tôi cần xác nhận thêm lần nữa. Cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Với thể trạng hiện tại nếu cô vẫn tiến hành phá thai, thì khả năng cao sau này sẽ không thể mang thai tự nhiên nữa!”

5

Đối diện với câu hỏi dồn dập của bác sĩ, đầu óc tôi choáng váng, như sắp ngất đi.

Đúng lúc đó, một y tá khác lại mang tới thêm một bản báo cáo.

“Cô Lâm trong lần khám thai tháng trước của cô có kèm một bản giám định huyết thống, tôi nghĩ cô nên xem qua.”

Tôi run rẩy nhận lấy tờ báo cáo, hai tay không ngừng phát run.

【Theo kết quả giám định của cơ sở chúng tôi, cha sinh học của thai nhi là: Cố Thịnh.】

【Mẹ sinh học của thai nhi là ——】

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy kết luận cuối cùng, tôi như bị rút cạn linh hồn, ngã quỵ tại chỗ.

Tôi không dám tin, nhìn chằm chằm vào hai chữ in rõ ràng trên báo cáo.

【Mẹ sinh học của thai nhi là: Tạ Vy.】

Trong nháy mắt, trời đất trước mắt tôi đảo lộn, trái tim như bị xé nát thành từng mảnh.

Tại sao?

Dựa vào đâu?

Đứa trẻ mà tôi mong chờ bấy lâu, cố gắng bấy lâu mới có được… lại không thuộc về tôi!

Cố Thịnh, anh sao có thể đối xử với tôi như vậy?

Tôi nhìn cái bụng đang nhô lên của mình, nhưng cảm giác trong đó không phải là một sinh linh, mà là một con quái vật, một ác quỷ!

Máu trong người tôi dồn lên não, nước mắt tuôn rơi, tôi điên cuồng đập vào bụng mình.

“Cút đi, ác quỷ!”

“Mày không phải con của tao! Mày là quái vật!”

Các y tá xung quanh lập tức lao tới ngăn tôi tự làm hại bản thân.

“Cô Lâm chúng tôi biết cô rất đau khổ, nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là một sinh mệnh đang hình thành trong cơ thể cô!”

“Hơn nữa, không loại trừ khả năng dữ liệu có sai sót, cô đừng tuyệt vọng như vậy!”

Tôi bật cười điên loạn.

“Sai sót sao?”

“Chồng tôi đã thắt ống dẫn tinh từ một năm trước rồi, tôi làm sao có thể mang thai được!”

“Đây căn bản không phải là con của tôi!”

Toàn bộ nhân viên y tế xung quanh đều sững sờ.

Hầu hết họ đều là phụ nữ, đa phần cũng từng mang thai.

Họ hiểu rõ mang thai vất vả đến nhường nào. Một người phụ nữ cố gắng suốt nhiều tháng để có con, cuối cùng lại phát hiện đứa trẻ không hề có huyết thống với mình — đổi lại là ai cũng sẽ sụp đổ.

Lúc này có một y tá lớn tiếng gọi:

“Trưởng khoa Cao! Lần khám thai ban đầu của cô Lâm An là do bà phụ trách đúng không? Bà mau tới giải thích xem, bản báo cáo này có phải nhầm lẫn không!”

Cao Uyển vừa đi ngang qua nhìn thấy tôi thì như gặp phải thứ gì đó đáng sợ, lập tức né tránh ánh mắt, cúi đầu bước nhanh định rời đi.

“Tôi không quen biết cô ta! Các người nhận nhầm người rồi!”

Tôi đỏ ngầu mắt, hướng về phía Cao Uyển gào lên:

“Cao Uyển! Nếu bà dám chạy, tôi sẽ huy động toàn bộ thế lực nhà họ Lâm khiến bà thân bại danh liệt ở Hồng Thành!”

Cuối cùng, Cao Uyển cũng dừng bước.

Bà ta quay đầu nhìn tôi, sắc mặt xấu đến cực điểm.

“Cô Lâm tôi đã nói rồi, có những chuyện… cô không biết thì sẽ tốt hơn.”

“Hà tất phải bới móc đến cùng, để rồi tự hành hạ bản thân thành thế này.”

Tôi túm chặt lấy áo blouse trắng của Cao Uyển, gào lên:

“Cút mẹ bà đi, Cao Uyển! Bà chưa từng mang thai, nên mới có thể nói nhẹ nhàng như vậy!”

“Bây giờ nói cho tôi biết, ca phẫu thuật gây mê toàn thân năm đó, rốt cuộc bà đã làm gì với cơ thể tôi?!”

Trước những ánh mắt phẫn nộ, lên án của mọi người xung quanh, Cao Uyển cuối cùng cũng không còn đường lùi, đành nói ra sự thật bị chôn giấu năm xưa.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)