Chương 5 - Đứa Trẻ Mang Gương Mặt Của Dì
Trái tim tôi, trong khoảnh khắc đó, đau nhói như bị dao đâm.
Khuôn mặt này, tôi đã hôn vô số lần.
Tiếng gọi này, tôi đã nghe hàng nghìn lần.
Tất cả… đều là giả dối.
Là một màn kịch được sắp đặt tỉ mỉ.
Tôi ôm lấy nó, cơ thể cứng đờ, lần đầu tiên không đáp lại.
Ba ngày tiếp theo, tôi bắt đầu chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật của An An.
Tôi gửi thiệp mời đến tất cả bạn bè, người thân: cả ba mẹ tôi, ba mẹ chồng, và tất cả bạn chung của tôi và Tống Hoa.
Tôi nói với họ, tôi sẽ tổ chức cho An An một sinh nhật đáng nhớ nhất.
Tống Hoa gọi cho tôi không biết bao nhiêu lần, tôi không nghe cuộc nào.
Anh nhắn hàng trăm tin WeChat, từ ăn năn, cầu xin, đến cuối cùng biến thành đe dọa.
Anh nói, nếu tôi dám làm loạn, anh sẽ phơi bày tất cả, khiến tôi cả đời không ngóc đầu lên nổi.
Tôi nhìn dòng tin nhắn đó, bật cười.
Không ngóc đầu nổi ư?
Anh ta dường như quên mất, từ lúc tôi nhận tờ kết quả giám định ấy, thì tôi đã chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi.
Người đi chân đất, còn sợ gì kẻ mang giày?
Giang Nguyệt cũng nhắn cho tôi.
Đầy một trang “xin lỗi”, cô ta nói mình bị ép buộc, nói sẽ rời khỏi thành phố này, không bao giờ xuất hiện nữa, chỉ cầu xin tôi tha cho cô ta, tha cho Tống Hoa.
Tha cho bọn họ?
Thế tôi thì sao?
Ai sẽ tha cho tôi?
“Chiều thứ bảy, sáu giờ, đến nhà tôi dự sinh nhật An An. Nhớ ăn mặc đẹp, dù sao hôm đó, em cũng là một trong những nhân vật chính.”
Rồi tôi chặn cả hai người.
Ngày sinh nhật, trong nhà rất náo nhiệt.
Phòng khách treo đầy bóng bay và dây ruy băng, bàn dài bày la liệt đồ ăn và thức uống tinh xảo.
Họ hàng, bạn bè mang quà tới tấp nập, ai nấy đều tươi cười chúc mừng.
Tôi mặc một chiếc váy thanh nhã, trang điểm tinh tế, mỉm cười chào hỏi từng người, nhận lời chúc phúc.
Mẹ chồng nắm tay tôi, không ngừng khen tôi giỏi giang.
Mẹ tôi đứng bên cạnh, ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Không ai biết, ẩn dưới bức tranh phồn hoa giả tạo này, là một bí mật dơ bẩn đến nhường nào.
Tống Hoa và Giang Nguyệt là những người đến muộn nhất.
Họ cùng nhau xuất hiện ở cửa, sắc mặt mỗi người một tệ hơn.
Tống Hoa mặc bộ vest đen, trông chẳng khác gì đang đi dự đám tang.
Giang Nguyệt trang điểm đậm để che đi vẻ tiều tụy, nhưng đôi mắt hoảng loạn kia, vẫn tố cáo tất cả.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía họ.
Tôi mỉm cười bước tới, thân mật khoác tay Tống Hoa:
“Sao giờ mới đến? Mọi người chờ hai người lâu lắm rồi.”
Tôi lại kéo tay Giang Nguyệt, dắt cô ta đến trước mặt mẹ tôi.
“Mẹ xem, con đâu có lừa mẹ. Con với Tiểu Nguyệt vẫn thân thiết mà.”
Mẹ tôi nhìn bàn tay hai chị em nắm chặt, cuối cùng cũng nở nụ cười an tâm.
Tống Hoa và Giang Nguyệt giống như hai con rối bị giật dây, mặc tôi sắp đặt, không dám hé nửa lời.
Tôi sắp xếp họ ngồi bàn chính, ngay bên cạnh mình.
Tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể cả hai đang run rẩy không kiểm soát.
Trong lòng tôi thấy buồn cười.
Đừng vội.
Màn kịch hay, chỉ mới bắt đầu thôi.
Tôi nâng ly rượu, đứng dậy.
“Trước tiên, cảm ơn tất cả mọi người hôm nay đã đến dự sinh nhật ba tuổi của con trai tôi – An An.”
Cả phòng vang lên tràng pháo tay rộn rã.
Tôi mỉm cười, giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng.
“Hôm nay, ngoài việc mừng sinh nhật cho An An, tôi còn một chuyện vô cùng quan trọng, muốn thông báo với mọi người.”
Tất cả ánh mắt đều tò mò hướng về tôi.
Sắc mặt Tống Hoa và Giang Nguyệt đã trắng bệch như giấy.
Tôi cầm chiếc điều khiển trên bàn, nhấn nút phát.
Màn hình lớn ngay giữa phòng khách sáng lên.
Hiện lên đó… không phải những thước phim đáng yêu ghi lại sự trưởng thành của An An.
Mà là một bản báo cáo giám định ADN phóng to vô số lần.
7
Thời gian như bị ấn nút dừng ngay khoảnh khắc đó.
Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn lên màn hình chiếu, dán chặt vào dòng kết luận chói mắt kia, trên mặt là sự kinh hãi và khó tin.
【… Ủng hộ sự tồn tại quan hệ mẹ con ruột.】
【Độ trùng khớp: 99.9999%】
Dưới cùng của báo cáo, là hai cái tên rõ ràng.
Mẫu A: Giang Nguyệt.
Mẫu B: Tống An Mộc.
Tôi nghe rõ ràng tiếng hít khí lạnh vang lên bên tai, nhìn thấy trên gương mặt mọi người là sự chấn động, nghi hoặc xen lẫn dò xét.
“Cái này… cái này nghĩa là sao?”
Mẹ chồng tôi run rẩy lên tiếng phá vỡ sự im lặng, ngón tay chỉ thẳng vào màn hình, giọng run lạc đi:
“Tiểu Nguyệt… An An… trên này… trên này nói cái gì thế?”
Không ai trả lời bà.
Tất cả ánh mắt, như những tia sáng rọi thẳng, tập trung về ba người ngồi ở bàn chính.
Tôi, Tống Hoa, và Giang Nguyệt.
Cơ thể Tống Hoa lảo đảo, suýt ngã khỏi ghế.
Anh chống tay lên bàn, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng từ thái dương.
Giang Nguyệt thì hoàn toàn mềm nhũn, ngồi sụp xuống ghế, hai tay che chặt miệng, không dám phát ra một tiếng.
Tôi nâng ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, rồi cầm lấy micro.
“Có thể mọi người chưa hiểu rõ, không sao, để tôi giải thích.”
Tôi bước đến trước màn hình, chỉ vào dòng kết luận:
“Đây là báo cáo giám định quan hệ giữa con trai tôi – Tống An Mộc, và em gái tôi – Giang Nguyệt.”
“Kết quả cho thấy, hai người họ có quan hệ mẹ con ruột.”
Tôi đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “mẹ con ruột”.
Ầm!
Đám đông nổ tung.
“Cái gì?”
“Không thể nào!”
“Giang Noãn, em có nhầm không? Loại chuyện này không thể đem ra đùa đâu!”
Mẹ tôi lảo đảo, suýt ngã, may mà bố kịp đỡ lấy.
“Chị! Không phải đâu! Để em giải thích!”